“Từ Viễn Châu, đồ ngốc này! Sao lại động vào Tiểu Văn Tử chứ? Anh điên rồi sao!”
Ninh Noãn Noãn quát lớn, Từ Viễn Châu im lặng không đáp cũng không cúp máy, chỉ âm thầm lắng nghe.
Ninh Noãn Noãn nhào vào lòng Lục Yến, cô cảm thấy tủi thân, nước mắt tuôn rơi.
“Em là vì muốn tốt cho cậu ấy, sao cậu ấy lại không nghe chứ? Cứ nhất định phải nhảy vào hố lửa sao?”
Ninh Noãn Noãn tức phát khóc.
“Mỗi người đều có cách sống của riêng mình. Có lẽ điều em nghĩ là tốt cho cô ấy, lại không làm cô ấy hạnh phúc.”
Lục Yến dỗ dành cô.
“Ở bên cái tên lông đen như Từ Viễn Châu sẽ hạnh phúc sao? Anh ta có gì tốt chứ? Đời sống cá nhân lộn xộn như vậy, sớm muộn gì Tống Văn Sương cũng sẽ hối hận. Em chỉ không muốn thấy cậu ấy chịu thiệt thòi rồi phải ân hận, nhưng tại sao cậu ấy lại không nghe em chứ?”
“Tống Văn Sương là người trưởng thành, còn lớn hơn em hai tuổi, không có chuyện gì đâu, em đừng khóc.”
Lục Yến an ủi mãi nhưng Ninh Noãn Noãn vẫn không vui, nằm ườn ra trên giường, cả người rã rời, lòng vẫn còn khó chịu.
“Lục Yến, em muốn ở một mình một lát được không?”
Ninh Noãn Noãn làm nũng. Tâm trạng của cô thật sự không tốt, cũng không muốn diễn nữa, chỉ muốn ở một mình một lúc.
“…Ừm.”
“Đồ ngốc! Đồ ngốc! Đồ ngốc!”
Lục Yến vừa đi khỏi, Ninh Noãn Noãn ngay lập tức bùng nổ, cầm gối đ.á.n.h liên tục trên giường, trút hết nỗi bực tức trong lòng!
“Rồi sẽ có ngày cậu hối hận! Sau này bị Từ Viễn Châu đá thì đừng tìm mình khóc!”
Ninh Noãn Noãn đ.á.n.h đến mệt, ném chiếc gối xuống, thở hổn hển: “Trời ạ, phiền c.h.ế.t đi được! Mình không quan tâm nữa, dù sao mình cũng đã cố gắng ngăn cản rồi!”
Ninh Noãn Noãn lắc đầu, không bận tâm đến nữa.
Cô thật sự quý trọng Tống Văn Sương nên mới buồn đến vậy, nhưng điều cô ghét nhất là tự làm khổ bản thân. Từ bé, anh trai đã dạy phải sống vô tư mới có thể vui vẻ, thà làm người xấu còn hơn trở thành kẻ hiền lành chịu thiệt thòi.
Bỗng nhiên, Tống Văn Sương gọi điện lại.
Bây giờ cô ấy đã chính thức trở thành bạn gái của Từ Viễn Châu, cuộc gọi này cô ấy gọi còn có phần hơi khoe khoang, dù Ninh Noãn Noãn là người bạn thân nhất của cô ấy.
“Cậu thích làm gì thì làm, đó là lựa chọn của cậu. Sau này đừng hối hận là được.”
Ninh Noãn Noãn không kiên nhẫn, lạnh lùng, cô không còn muốn quan tâm đến chuyện này nữa. Cô không vui, mà những điều khiến bản thân không vui thì phải vứt bỏ.
“Cậu ghen tị với mình đúng không? Có phải cậu vẫn còn lưu luyến Viễn Châu không? Dù sao anh ấy cũng đã bỏ cậu chọn mình rồi.”
Tống Văn Sương cười hừ hừ.
Ninh Noãn Noãn vẫn chưa từ bỏ ý định: “Hay là cậu ngắm kỹ đám lông bụng rậm rạp của anh ta đi, biết đâu sẽ đột nhiên tỉnh ngộ đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hết t.h.u.ố.c chữa thật rồi, Ninh Noãn Noãn đặt điện thoại xuống, lắc đầu ngao ngán.
Lục Yến lại gõ cửa, đã hơn hai mươi phút trôi qua mà cô vẫn chưa ra ngoài, Lục Yến lo lắng cho cô.
Đôi mắt tròn xinh đẹp của Ninh Noãn Noãn đỏ hoe, nằm trên giường với vẻ mặt tủi thân, trông yếu đuối đáng thương khiến người khác không khỏi xót xa.
Cô là thấy buồn thật, muốn làm nũng.
“Vẫn còn buồn sao?”
“Ừm…”
Tiếp theo, cô muốn anh ôm cô vào lòng, là cái ôm trọn vẹn bao bọc trong vòng tay. Những lúc cô buồn, anh trai cô luôn dỗ dành cô như thế.
Ninh Noãn Noãn đã quen và rất tự nhiên đưa tay về phía Lục Yến, muốn được ôm.
Lục Yến ngẩn người, đứng đó không nhúc nhích.
Ôm cô đi chứ~
Ninh Noãn Noãn giơ cánh tay ra, nhích người lại gần một chút.
Lục Yến phì cười, còn Ninh Noãn Noãn thì đầu đầy dấu chấm hỏi. Anh cười cái gì chứ? Sao không chịu ôm cô, tay cô giơ đến mỏi rồi!
Ánh mắt Lục Yến dịu dàng đến mức như muốn tan chảy. Anh cúi xuống ôm cô vào lòng, rồi ngồi xuống giường.
“Đỡ hơn chưa?”
Lục Yến nhẹ nhàng vỗ lưng cô, hỏi khẽ.
Ninh Noãn Noãn ngáp một cái rồi gật đầu.
Mùi hương trên người Lục Yến thật dễ chịu, ấm áp, khiến Ninh Noãn Noãn nghĩ bụng hôm nay mình sẽ không bày trò trêu anh nữa, sợ bộc lộ bản tính thật của mình sớm quá.
“Noãn Noãn.”
Lục Yến gọi tên cô, nhưng rồi lại im lặng, rõ ràng là có điều muốn nói nhưng còn ngập ngừng.
“Sao vậy?”
“… Cố Phong Diệp kết hôn rồi.”
Cuối cùng Lục Yến cũng nói ra. Dù sao thì sớm muộn gì Ninh Noãn Noãn cũng phải đối diện với sự thật này, sớm muộn gì cô cũng sẽ đau lòng tức giận. Thay vì để cô lo nghĩ chuyện của Tống Văn Sương, chi bằng bây giờ anh nói ra luôn.
“Anh biết chuyện này từ khi nào?”
Sắc mặt Ninh Noãn Noãn tái nhợt.
Cô căm ghét, sợ hãi Cố Phong Diệp, dù anh ta thật sự rất chiều chuộng cô, nhưng mỗi lần nghe thấy cái tên này, cô không thể kiểm soát nổi cảm xúc.
“Bạn anh, Đỗ Tân Hải, đến cục dân chính để làm thủ tục ly hôn, tình cờ gặp Cố Phong Diệp và Mạnh Tuyết Ninh đang đăng ký kết hôn.”