“… Mạnh Tuyết Ninh, chắc là đang mang thai.”
“Noãn Noãn!”
Thấy Ninh Noãn Noãn thất thần định trèo xuống giường, Lục Yến vội kéo cô lại vào lòng. Ninh Noãn Noãn vừa nôn nóng vừa đau lòng, lắp bắp: “Anh… anh đừng cản em… em… em muốn đi hỏi Cố Phong Diệp cho rõ ràng.”
“Noãn Noãn, đừng khóc.”
Cô khóc sao? Ninh Noãn Noãn quệt một tay lên mặt, mới nhận ra tay mình đầy nước mắt. Cô đột nhiên sụp đổ, bật khóc nức nở!
“Đây là chuyện tốt mà, Cố Phong Diệp kết hôn là điều tốt cho anh trai em. Như vậy anh ấy sẽ có thể rời xa anh ta.”
“Cố Phong Diệp là tên lừa đảo!”
Ninh Noãn Noãn khóc lớn, đầy ấm ức: “Anh ta đã hứa với anh trai em là sẽ không kết hôn, sẽ sống cùng anh ấy cả đời. Đồ lừa đảo, anh ta lừa anh trai em!”
“Ừm, Cố Phong Diệp không xứng với anh trai em. Như thế này tốt hơn. Chuyện này em không cần giấu anh ấy, anh ấy vẫn còn trẻ, cắt đứt sớm là tốt nhất. Mấy ngày tới em về nhà, dành thời gian bên anh ấy nhiều hơn. Anh ấy sẽ nhanh chóng vượt qua và rời xa Cố Phong Diệp. Anh trai em sau này sẽ có gia đình, con cái, như thế chẳng phải tốt hơn sao, đúng không?”
“Hả?”
Ninh Noãn Noãn ngẩng đầu lên, mắt vẫn còn mơ màng vì mệt mỏi, bỗng bật cười: "Hình như đúng thật, là chuyện tốt đấy chứ."
Lục Yến không nhịn được cười, hôn nhẹ lên trán cô.
“Đúng là chuyện tốt, nên dạo này em phải cố gắng dành nhiều thời gian ở bên cạnh anh trai.”
“Ừm, Cố Phong Diệp đúng là tên lừa đảo! Vợ anh ta còn đang m.a.n.g t.h.a.i nữa, đồ lừa đảo xấu xa!”
Ninh Noãn Noãn tức muốn phát điên, chờ an ủi anh trai xong, cô sẽ kéo vài đàn em, đem bao tải đến bắt Cố Phong Diệp nhét vào rồi cho anh ta một trận ra trò!
Ngay lúc này, Từ Viễn Châu đột nhiên gọi điện tới.
“Noãn Noãn, anh và Tống Văn Sương—”
“Phiền c.h.ế.t đi được, sau này đừng gọi điện cho tôi nữa, tôi chẳng buồn quan tâm đến mấy chuyện rắc rối của hai người đâu!”
Ninh Noãn Noãn cáu kỉnh ngắt cuộc gọi. Bây giờ cô đâu còn tâm trí để lo chuyện của Tống Văn Sương và Từ Viễn Châu!
“Em đi rửa mặt rồi sẽ đi tìm anh trai, anh đi cùng em nhé?”
Ninh Noãn Noãn làm nũng, Lục Yến mỉm cười gật đầu. Ninh Noãn Noãn vui vẻ trèo xuống giường, chạy vào nhà vệ sinh để rửa mặt.
Lục Yến cầm điện thoại của cô lên. Màn hình vẫn chưa khóa, anh mở danh bạ, tìm số của Từ Viễn Châu rồi đưa vào danh sách đen, sau đó từ tốn tắt màn hình điện thoại.
…
“Anh…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giọng Ninh Noãn Noãn run rẩy.
Nghe xong câu chuyện của cô, Ninh Lăng Trần vẫn đứng yên, không có bất kỳ động tĩnh nào. Ninh Noãn Noãn sợ hãi đến thót tim, cẩn thận kéo nhẹ tay áo anh trai.
“Ừm.”
Ninh Lăng Trần cuối cùng cũng đáp lại. Anh ngẩng đầu lên, gương mặt tái nhợt nhưng biểu cảm vẫn rất bình tĩnh, như không có gì xảy ra: “Lục Yến, cậu chắc chứ?”
“... Tôi chắc chắn.”
“Được rồi, tôi biết rồi. Cảm ơn cậu đã nói cho tôi biết. Nói cho tôi biết là đúng.”
Ninh Lăng Trần đột nhiên đứng dậy: “Được rồi, Noãn Noãn, mau về nhà với Lục Yến đi, đừng về nhà chỉ vì mấy chuyện lặt vặt.”
Nói xong, anh quay người đi lên lầu.
“Anh…”
Ninh Noãn Noãn không hiểu sao lại thấy vô cùng sợ hãi, càng thấy anh bình tĩnh, cô lại càng run rẩy.
Cô nhớ lần trước cũng như thế này, ba năm trước, khi Cố Phong Diệp định kết hôn, hai người họ cãi nhau lớn. Khi anh trai cô về nhà, anh cũng bình tĩnh hệt như lúc này, như chẳng có gì xảy ra. Cô hoảng hốt, lén đi theo lên lầu, và rồi thấy anh ngồi bệt trên thảm, một con d.a.o đè lên cổ tay. Cô sợ đến mức hét toáng lên, vừa lăn vừa bò đến ôm chặt lấy Ninh Lăng Trần.
Noãn Noãn...
Hôm ấy, Ninh Lăng Trần đã ôm cô thật lâu, nói với cô đừng khóc, nhưng rồi chính anh cũng rơi nước mắt.
Từ đó về sau, Ninh Noãn Noãn mang theo nỗi ám ảnh tâm lý rất lâu. Cô thường xuyên gặp ác mộng, dọn vào phòng anh trai ngủ, nằm trên ghế sô pha canh chừng, chỉ sợ anh sẽ lại tự tử.
Ninh Lăng Trần đi được nửa cầu thang thì bỗng nhiên ngả người ra sau, trượt thẳng xuống cầu thang!
“Anh hai- ”
Ninh Noãn Noãn hét lên thất thanh!
Ninh Lăng Trần tạm thời không sao, chỉ là do thiếu dinh dưỡng lâu ngày cộng thêm áp lực tinh thần, cảm xúc bộc phát đột ngột mới khiến anh ngất xỉu rồi ngã từ cầu thang xuống. Anh bị đập trúng trán, phải khâu vài mũi và cần nằm viện theo dõi vài ngày.
Ninh Noãn Noãn ngồi bên giường bệnh, khóc nức nở, uất ức đến c.h.ế.t đi được, sợ hãi đến mức c.h.ế.t lặng, cô sợ anh trai sẽ bỏ rơi cô.
“Anh không sao, đừng khóc.”
Ninh Lăng Trần sờ mặt cô, mỉm cười một cái.
Sắc mặt anh tái nhợt, nhưng vẻ mặt lại vô cùng bình thản.
Ninh Lăng Trần nói: “Thật ra trong lòng anh luôn biết, nên mới sinh ra trầm cảm.”
Anh và Cố Phong Diệp là người yêu, anh là người thân cận nhất của Cố Phong Diệp, mọi động tĩnh của Cố Phong Diệp sao có thể qua mắt anh được chứ.