Cặp Đôi Hai Mặt

Chương 33:



“Thật sao?”

 

Đôi mắt Ninh Noãn Noãn sáng lên.

 

“Ừm, vì vậy anh trai em chắc chắn sẽ thắng. Dù bố em có làm gì đi nữa, cũng không thể lay chuyển được. Em hoàn toàn không cần phải lo lắng.”

 

“... Hức…”

 

Ninh Noãn Noãn bất chợt khóc, môi nhỏ cong lên, cô ôm chặt lấy Lục Yến.

 

“Em không cần lo gì hết, cứ giao cho anh.”

 

Lục Yến ôm lấy thân hình mềm mại, ấm áp của cô, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc cô. Lòng anh chợt trở nên dịu dàng nhưng cũng đau xót khi ôm chặt “vật báu” nhỏ bé này vào lòng.

 



 

“Tại sao em không nghe điện thoại của anh?”

 

Giọng Cố Phong Diệp đầy khó chịu vang lên qua điện thoại, tính anh ta vốn không mấy dễ chịu.

 

Ninh Lăng Trần nắm chặt điện thoại, những ngón tay gầy gò trắng bệch. Anh dừng lại một chút rồi nói: “Em sắp đi công tác, đang ở sân bay.”

 

“Đi công tác sao không báo trước với anh? Xuống máy bay nhớ gọi báo bình an cho anh.”

 

“Được…”

 

Ninh Lăng Trần cúp máy.

 

Đúng lúc đó, Triệu Mạn vừa tới bệnh viện, cô ấy gõ cửa rồi bước vào: “Giám đốc Ninh, chuyện anh nhờ tôi đã điều tra xong rồi, đây là địa chỉ mới của giám đốc Cố…”

 

Triệu Mạn là một thư ký cực kỳ giỏi giang, ba mươi tám tuổi và theo bên cạnh Ninh Lăng Trần suốt hơn mười năm, luôn trung thành tận tụy.

 

“... Cảm ơn cô, Triệu Mạn.”

 

Ninh Lăng Trần khẽ nói.

 

Buổi tối, hơn 10 giờ.

 

Ninh Lăng Trần đứng ngoài cửa biệt thự nhà Cố Phong Diệp. Anh đứng ở đó năm phút, một mình, lặng lẽ, cô đơn, rồi anh trực tiếp mở cửa bước vào nhà.

 

“...!”

 

Cố Phong Diệp sững sờ đứng trước sô pha, nhìn Ninh Lăng Trần bước tới, sắc mặt anh ta trắng bệch.

 

Mạnh Tuyết Ninh cũng có chút hoảng hốt, cô ta ôm bụng đứng dậy, sợ hãi lùi vài bước về phía sau, lo rằng Ninh Lăng Trần có thể mất kiểm soát mà làm tổn thương cô ta.

 

“Sắp sinh rồi nhỉ.”

 

Ninh Lăng Trần khẽ nói.

 

“Lăng Trần, hãy nghe anh giải thích.”

 

Cố Phong Diệp vội vàng nắm c.h.ặ.t t.a.y Ninh Lăng Trần!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ninh Lăng Trần không kích động, không mất kiểm soát. Có lẽ vì đã thất vọng quá nhiều lần, anh đã kiệt sức rồi. Đối với anh, hiện giờ như vậy là một sự giải thoát.

 

“Cô Mạnh, nếu cô mệt rồi thì cứ vào phòng nghỉ ngơi trước. Tôi chỉ nói vài câu với anh ấy rồi sẽ đi.”

 

“…”

 

Mạnh Tuyết Ninh nhìn Cố Phong Diệp, Cố Phong Diệp khẽ ra hiệu cho cô ta, thế là cô ta đi vào phòng và đóng cửa lại.

 

“Anh đã đăng ký kết hôn với cô ấy.”

 

“Lăng Trần, bố mẹ anh gây áp lực quá lớn. Anh là con một, anh không thể ích kỷ chỉ nghĩ cho riêng mình.”

 

Cố Phong Diệp mím chặt môi, giải thích.

 

Ninh Lăng Trần lắc đầu, ánh mắt anh tràn đầy đau thương nhưng lại bình tĩnh: “Nếu chỉ vì áp lực phải có người nối dõi thì em hiểu, Phong Diệp. Thật ra là anh không đủ dũng khí để cùng em đi đến cuối con đường. Nếu không thì anh đâu cần phải kết hôn.”

 

“Không phải vậy!”

 

Cố Phong Diệp siết c.h.ặ.t t.a.y Ninh Lăng Trần, trong lòng anh ta có chút hoảng hốt. Ninh Lăng Trần chưa bao giờ như thế này, điềm tĩnh nhưng lại đầy cuồng loạn, khiến anh ta sợ hãi. Anh ta cảm thấy... anh ta cảm thấy như mình sắp không giữ được Ninh Lăng Trần.

 

“Anh và Mạnh Tuyết Ninh chỉ là tạm thời. Anh không yêu cô ấy, anh chỉ yêu em, em biết mà. Dù sau này anh có kết hôn, có con, anh vẫn chỉ yêu em!”

 

“... Phong Diệp, em không phải là người đồng tính, chỉ là người em yêu tình cờ lại là anh.”

 

Ninh Lăng Trần nhìn Cố Phong Diệp, ánh mắt mệt mỏi: “Em biết khi anh tiếp cận em, đối xử tốt với em là vì đ.á.n.h cược với người khác. Nhưng em chưa từng hận anh, em biết tình yêu anh dành cho em là thật. Từ nhỏ em đã thiếu thốn tình cảm gia đình, anh thật sự đã mang lại sự ấm áp cho em. Em rất biết ơn anh."

 

“Em rất biết ơn anh. Chúng ta đã quen nhau 13 năm rồi. 13 năm, sự ấm áp anh trao cho em, em đều trả lại hết cho anh rồi, Phong Diệp.”

 

“Chúng ta chia tay đi, lần này là thật.”

 

Ninh Lăng Trần nói, Cố Phong Diệp nghiến răng bước tới, tức giận: “Anh kết hôn sinh con để hoàn thành trách nhiệm, anh vẫn là anh, giữa chúng ta không có gì khác trước cả!”

 

“Có khác chứ. Em không muốn phá hoại gia đình của người khác, không muốn để một đứa trẻ phải chịu bất hạnh cả đời. Em đã từng trải qua, em không muốn mình trở thành chàng trai diệt rồng cuối cùng lại hóa thành ác long.”

 



 

Ninh Lăng Trần lái xe rời đi. Xe vừa chạy khỏi cổng nhà Cố Phong Diệp, Ninh Lăng Trần nhìn ra ngoài cửa sổ, nước mắt lăn dài.

 

Cố Phong Diệp vẫn đứng trước sô pha.

 

Sắc mặt anh ta rất khó coi.

 

Mạnh Tuyết Ninh mở cửa bước ra, cô ta muốn an ủi Cố Phong Diệp: “Phong Diệp -”

 

“Về phòng đi!”

 

Cố Phong Diệp đột nhiên nổi giận!

 

Anh ta quay đầu trừng mắt nhìn Mạnh Tuyết Ninh, ánh mắt đầy căm ghét!

 

Mạnh Tuyết Ninh giật mình, cô ta ấm ức nhưng không dám phản kháng, chỉ đành ôm bụng, nhanh chóng quay về phòng và đóng cửa lại.