Cố Phong Diệp ngồi xuống, bực bội rút một điếu thuốc, hút vài hơi rồi nhả ra làn khói, cảm xúc trong lòng dần dần lắng xuống.
Ninh Lăng Trần sẽ không rời xa anh ta.
Cố Phong Diệp quá hiểu Ninh Lăng Trần, anh là người vô cùng nhạy cảm, nặng tình. Họ bên nhau 13 năm, tình cảm đã khắc sâu vào xương tủy. Ninh Lăng Trần yêu anh ta, dù anh ta có làm gì thì Ninh Lăng Trần cũng sẽ không rời bỏ anh ta.
Ninh Lăng Trần không nghe điện thoại của anh ta.
Cố Phong Diệp đứng trên ban công hút t.h.u.ố.c không ngừng, sắc mặt âm trầm.
Mạnh Tuyết Ninh rụt rè đi tới, cố gượng cười: “Phong Diệp, anh vẫn chưa ngủ sao…”
“Cô muốn ngủ thì tự đi ngủ, chẳng lẽ còn cần tôi ngủ cùng sao?”
Cố Phong Diệp cười lạnh một tiếng, Mạnh Tuyết Ninh mặt đỏ bừng, xấu hổ c.ắ.n chặt môi.
Mạnh Tuyết Ninh là cô chủ nhà họ Mạnh, là người bố mẹ Cố Phong Diệp đích thân chọn làm vợ cho anh ta. Cố Phong Diệp biết mình không nên như vậy, nhưng anh ta thật sự rất bực bội!
-
Sáng hôm sau, Ninh Lăng Trần đi làm.
Ninh Noãn Noãn gào lên trong điện thoại!
“Anh! Sao anh cứng đầu quá vậy, vết thương còn chưa lành mà đã đi làm rồi. Em mang canh bồi bổ tới cho anh mà tìm mãi không thấy anh đâu!”
Ninh Noãn Noãn tức giận vô cùng!
Anh trai cô bướng bỉnh quá, làm cô lo lắng biết bao nhiêu!
Ninh Lăng Trần ngồi trong xe mỉm cười.
“Canh em nấu à? Em nói dối đến nỗi chính anh còn tưởng thật đấy. Em biết nấu canh sao? Ngay cả bật bếp em còn không biết.”
“Được rồi mà, là do người giúp việc nấu thì sao chứ! Em bỏ tiền ra thuê người ta cũng coi như là em nấu!”
“Ừm, là em nấu. Được rồi, đừng giống như người khác vậy, anh chỉ khâu vài mũi trên đầu, không ảnh hưởng đến công việc.”
“Nhưng em lo vết thương bên trong của anh!”
"Anh không sao, có em ở đây, anh sẽ không bao giờ tự hành hạ bản thân mình. Yên tâm đi.” Ánh mắt Ninh Lăng Trần vô thức trở nên dịu dàng.
“Ừm, tối nay em về nhà, ở lại ăn cơm với anh nhé. Mấy hôm nay em sẽ ở nhà, Lục Yến bảo em ở nhà.”
“Được.”
Sáng hôm ấy, Ninh Lăng Trần mở một cuộc họp, đến trưa khi anh trở về thì Triệu Mạn liền chào hỏi ngay.
“Tổng giám đốc Ninh, bà chủ đã đến.”
“…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ninh Lăng Trần đẩy cửa bước vào văn phòng, Lâm Huệ Cẩm ngồi nghiêm trang trên sô pha, tay cầm tách cà phê tinh tế.
“Con về rồi.”
Lâm Huệ Cẩm đặt cốc xuống.
“Có chuyện gì vậy ạ?”
Ninh Lăng Trần hỏi thẳng, giữa anh và người mẹ này không mấy thân thiết, anh biết không có chuyện gì thì Lâm Huệ Cẩm sẽ không tìm đến anh.
“Noãn Noãn đã gọi điện cho mẹ, nói rằng con và Cố Phong Diệp chia tay rồi.”
“Mẹ đã sắp xếp cho con một buổi xem mắt, là con gái của Tổng giám đốc Trương Bình Văn, nhân cách, tướng tá của con bé cũng không tồi.”
Ninh Lăng Trần xoay nhẹ tách cà phê trong tay.
“Con tạm thời không muốn xem mắt với ai cả.”
“Vậy con muốn làm gì?”
Mặt Lâm Huệ Cẩm trở nên trầm trọng: “Muốn quay lại với Cố Phong Diệp, tiếp tục dây dưa mãi sao? Hay là muốn vì cậu ta mà lại cứa thêm một vết nữa trên cổ tay mình?”
Bàn tay Ninh Lăng Trần siết chặt lấy tách cà phê, mặt anh tái nhợt, vết sẹo cũ trên cổ tay như bị lửa thiêu đốt, khiến cả cơ thể anh đau nhói!
“Mẹ sắp xếp cho con đi xem mắt không phải nhất thiết là để thành đôi, cũng không ép con phải kết hôn. Mẹ chỉ muốn con bước ra ngoài, nhìn thấy thế giới tình cảm bên ngoài, sớm thoát khỏi sự giam cầm của Cố Phong Diệp trong trái tim con!”
Ninh Lăng Trần là con của bà, làm sao mà Lâm Huệ Cẩm lại không đau lòng. Bà mong Ninh Lăng Trần có cuộc sống bình thường, cắt đứt hoàn toàn với Cố Phong Diệp, mãi mãi không còn dây dưa!
“Được.”
Ninh Lăng Trần nhẹ nhàng đặt tách cà phê xuống, anh không tức giận, anh đã đồng ý.
Việc Lâm Huệ Cẩm đích thân nói ra những lời này khiến Ninh Lăng Trần rất bất ngờ, anh cũng... thấy cảm động.
“Về chuyện công ty, Ninh Trác Trí đang mua lại cổ phần, con không cần lo lắng, trong lòng mẹ có tính toán, không ai có thể cướp được vị trí thuộc về con.”
Lâm Huệ Cẩm đứng dậy, dáng người thanh mảnh, làn da trắng mịn, dù đã ngoài năm mươi tuổi nhưng bà vẫn duyên dáng và xinh đẹp.
Con gái nhà họ Trương thật sự rất tốt, mới 24 tuổi, trẻ trung xinh đẹp, nhưng cô ta lại xem thường anh.
Ngay khi gặp mặt, Ninh Lăng Trần đã thấy ánh mắt khinh miệt của Trương Nhã Như dành cho anh.
“Anh thật sự là đồng tính à? Nghe nói anh còn là người ở dưới.”
Trương Nhã Như trợn mắt, đầy vẻ khinh bỉ.
Ninh Lăng Trần ngồi đối diện, nghe vậy anh siết chặt tách cà phê trong tay, lòng tràn ngập nỗi nhục nhã và xấu hổ, nhưng anh không nổi giận, vì lời cô ta nói là sự thật.
“Mẹ tôi còn để tôi đi xem mắt với anh, thật không hiểu nổi. Tôi mà kết hôn với anh thì chẳng khác nào làm chị em? Mẹ tôi tôn anh lên tận trời, nhìn cũng được đấy, nhưng lại có vẻ ẻo lả. Ở dưới lâu rồi có phải ai cũng như anh, cả người toàn khí chất nhu nhược hèn yếu không?”