Cặp Đôi Hai Mặt

Chương 46:



“Vâng vâng~ Em biết rồi~”

 

Ninh Noãn Noãn vòng tay ôm lấy cổ Lục Yến, nũng nịu, lòng ngọt ngào như mật.

 

“Em đã vui hơn chưa?”

 

Lục Yến mỉm cười hỏi.

 

Ninh Noãn Noãn gật đầu thật mạnh.

 

Lục Yến bất ngờ bế cô xuống giường: “Vậy anh sẽ đưa em đi xem quà.”

 

Quà ư? Ninh Noãn Noãn mở to mắt, nghĩ thầm chưa đến sinh nhật mình mà, anh định tặng gì đây nhỉ?

 

Lục Yến bế Ninh Noãn Noãn đến phòng ngủ của anh.

 

Ninh Noãn Noãn nhìn thấy cả chiếc giường phủ đầy cánh hoa hồng, cô ngỡ ngàng. Căn phòng ngập tràn hương thơm quyến rũ của hoa hồng.

 

Giữa đống cánh hoa còn có hai trái tim đôi được kết từ cánh hoa ly.

 

“Em có thích không?”

 

Lục Yến nhìn Ninh Noãn Noãn, ánh mắt sâu thẳm.

 

Ninh Noãn Noãn vui vẻ gật đầu, mắt sáng rỡ: “Thích lắm, đây chính là quà à? Đẹp quá~”

 

“Không, đây không phải là món quà.”

 

Lục Yến đặt Ninh Noãn Noãn xuống.

 

Anh nhìn chăm chú vào mắt cô, giọng nói trầm thấp đầy quyến rũ, chậm rãi nói: “Anh mới là quà.”

 

“Hả? Anh còn có quà khác sao?”

 

Ninh Noãn Noãn ngơ ngác, không hiểu ý anh. Cô tưởng Lục Yến có món quà nào đó trong túi, liền giơ tay ra: “Đưa em, đưa em đi~”

 

Lục Yến khẽ cười, anh nắm tay Ninh Noãn Noãn, đặt lên nút áo trước n.g.ự.c mình.

 

“Anh chính là quà. Noãn Noãn, hãy cởi quần áo của anh, hôm nay hãy mở món quà này hoàn toàn đi.”

 

Ầm một cái-

 

Cuối cùng Ninh Noãn Noãn cũng hiểu được ý nghĩa của câu “anh chính là quà.” Trong đầu cô như vừa nổ tung, một loạt âm thanh rào rào xẹt qua đầy sắc màu rực rỡ, cả người cô ngơ ngác, bỗng chốc gương mặt trắng nõn đỏ bừng, tay chân luống cuống!

 

Ninh Noãn Noãn hoảng hốt lùi một bước, suýt ngã ngồi xuống giường.

 

Lục Yến bước lên một bước dài, tiến sát lại gần cô. Ánh mắt anh ban nãy còn sáng rõ, giờ bỗng trở nên nóng bỏng, giống như một biển lửa rực cháy.

 

Anh hôn lên đôi môi cô, hơi thở nồng nàn, ánh mắt nóng rực, cố gắng kiềm chế.

 

“Noãn Noãn, ngoan.”

 

Lục Yến nắm tay cô, đặt lên n.g.ự.c mình, thì thầm bên tai cô, hơi thở ấm nóng phả nhẹ bên tai: “Hãy mở món quà này đi…”

 

Ninh Noãn Noãn đầu óc trống rỗng, không thể suy nghĩ gì được nữa. Cô cảm thấy lo lắng, bất giác muốn chạy trốn, nhưng Lục Yến không để cô chạy. Anh giữ c.h.ặ.t t.a.y cô, dẫn dắt cô, từng chút một, tháo từng chiếc cúc trên chiếc áo sơ mi của mình…

 

Nửa đêm.

 

Ninh Noãn Noãn lặng lẽ ngồi dậy, cô cẩn thận không dám phát ra tiếng động nào, nhặt chiếc áo sơ mi trên sàn mặc vào, rồi lén lút định rời đi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Noãn Noãn.”

 

Đột nhiên đèn bật sáng, Lục Yến bất ngờ tỉnh dậy.

 

Phản ứng đầu tiên của Ninh Noãn Noãn là… bỏ chạy!

 

Lục Yến phản ứng nhanh không tưởng, chỉ vài bước dài đã bắt kịp và ôm lấy cô. Trong miệng Ninh Noãn Noãn rưng rức khóc, đá đá vài cái, trông rất bực bội.

 

“Sao vậy?”

 

Lục Yến bế cô ngồi xuống giường, dịu dàng hỏi.

 

Trên gương mặt anh hiếm khi xuất hiện biểu cảm như đang thất bại.

 

“Anh… kỹ thuật không tốt sao? Làm đau em à? Đây cũng là lần đầu của anh, nếu em không thoải mái thì cứ nói với anh.”

 

Ninh Noãn Noãn không nói gì, chỉ rơi nước mắt, môi mím lại, ánh mắt cụp xuống, không muốn nhìn anh. Gương mặt xinh xắn ướt đẫm nước mắt, trông đầy vẻ lúng túng, ngượng ngùng.

 

“Noãn Noãn.”

 

Lục Yến khẽ gọi cô.

 

Ninh Noãn Noãn lắc đầu: “Không phải… em nhớ anh trai của em…”

 

Cô cũng không biết tại sao bỗng nhiên trong lòng thấy hoảng loạn, nhớ nhà, nhớ anh trai, không có chút cảm giác an toàn nào cả.

 

“Không phải lỗi của anh…”

 

Ninh Noãn Noãn thút thít.

 

Lục Yến không hề có vấn đề gì, anh luôn kiềm chế, rất dịu dàng, luôn quan tâm đến cảm xúc của cô, sợ làm cô đau. Tối qua, trong lòng cô có phần kháng cự, nhưng lại rất mâu thuẫn, cô cũng không phản kháng.

 

Cô chỉ là…

 

Có chút mơ hồ.

 

Cô và Lục Yến đã thật sự trở thành vợ chồng, mối quan hệ này đã bước vào một giai đoạn hoàn toàn mới lạ, một giai đoạn mà cô chưa từng trải qua, có chút sợ hãi, có chút kháng cự, đột nhiên mất đi cảm giác an toàn. Cô nhớ anh trai.

 

Ninh Noãn Noãn mơ hồ, lắp bắp chia sẻ cảm xúc trong lòng mình với Lục Yến.

 

Cô nói một cách lộn xộn, nhưng Lục Yến lại hiểu.

 

Cô chưa từng trải qua điều này, cô sợ hãi, mất đi cảm giác an toàn, nên muốn chạy về bên anh trai để tìm sự an toàn.

 

“Noãn Noãn, đừng sợ.”

 

Lục Yến ôm chặt Ninh Noãn Noãn, bàn tay to lớn đặt lên lưng cô, nhẹ nhàng vỗ về, dỗ dành và an ủi: “Đừng sợ, anh sẽ không bao giờ làm em tổn thương, đừng sợ.”

 

“Xin lỗi…”

 

Ninh Noãn Noãn mím môi, cố nén nước mắt, vòng tay ôm cổ Lục Yến, trong lòng tràn ngập áy náy.

 

Lục Yến tốt với cô như vậy, mà cô lại quá bướng bỉnh.

 

“Anh suýt trầm cảm đấy.”

 

Lục Yến khẽ cười: “Anh không ngờ kỹ thuật của mình tệ đến mức bà xã lại muốn bỏ đi ngay sau đó.”

 

Ninh Noãn Noãn bật cười thành tiếng, mặt đỏ bừng, lấy hết can đảm ngẩng đầu, hôn nhẹ lên má Lục Yến.