Cặp Đôi Hai Mặt

Chương 47:



“Đâu có đâu…”

 

“Thật sao?”

 

Lục Yến không chắc chắn.

 

Ninh Noãn Noãn đỏ mặt gật đầu: “Lúc đầu thì đau lắm, nhưng sau đó… sau đó lại rất tốt…”

 

“Vậy là tốt rồi, không uổng công anh bỏ ba tháng nay ra để nghiên cứu lý thuyết về... chuyện ấy.” Lục Yến thở phào nhẹ nhõm.

 

Ừm, anh thật sự rất tận tụy.

 

Ninh Noãn Noãn cảm động, rồi đột nhiên nhận ra có gì đó không ổn, cô mở to đôi mắt tròn xoe: “Ba tháng? Chúng ta mới quen nhau có hơn ba tháng thôi, anh… anh…”

 

Lục Yến gật đầu, nụ cười dịu dàng mà đượm chút tinh quái vô sỉ.

 

“Đúng vậy, ngay từ lần đầu gặp em, anh đã bắt đầu nghiên cứu rồi.”

 

Lục Yến cúi đầu, nhẹ nhàng c.ắ.n môi Ninh Noãn Noãn, cười khẽ, bàn tay ôm chặt eo cô, hôn đến khi cô thở không ra hơi mới mỉm cười buông ra: “Lần đầu gặp em ở viện nghiên cứu, tối đó về nhà, anh đã bắt đầu lấy Kinh Thi ra để đặt tên cho con của chúng ta rồi.”

 

“...!”

 

Ninh Noãn Noãn tròn mắt kinh ngạc.

 

“Anh còn… nghĩ rất nhiều, rất nhiều nữa.”

 

Lục Yến cười khẽ, dừng lại đầy ẩn ý, khiến Ninh Noãn Noãn lập tức hiểu ra “rất nhiều, rất nhiều” mà anh nói là những ý nghĩ không dành cho trẻ con. Mặt cô đỏ ửng, chưa kịp tỏ thái độ thì Lục Yến đã một lần nữa hôn cô, ép cô xuống chiếc giường đầy những cánh hoa hồng lộn xộn…

 

Sáng hôm sau, Ninh Noãn Noãn ngủ đến tận chín giờ rưỡi mới dậy. Khi cô tỉnh dậy, Lục Yến vẫn chưa rời giường nhưng đã thức từ lâu. Cô xấu hổ trùm kín chăn, không dám ló mặt ra.

 

Tối qua, coi như họ đã trải qua một “đêm tân hôn”.

 

Tình cảm ngọt ngào đến ngấy.

 

Ninh Noãn Noãn xuống lầu cũng được Lục Yến bế xuống.

 

Hôm nay là chủ nhật, không phải đi làm. Sau khi ăn sáng xong, Ninh Noãn Noãn ngồi trên ghế sô pha xem phim, ăn nho.

 

Đột nhiên, Tống Văn Sương gọi đến, giọng cô ấy nghẹn ngào.

 

“Noãn Noãn! Viễn Châu bị bắt rồi!”

 

“Hả? Anh ta bị bắt vì mua vui à?”

 

Ninh Noãn Noãn không quan tâm chút nào, ngược lại còn có chút hả hê, chỉ mong Từ Viễn Châu bị xử lý để Tống Văn Sương tỉnh ngộ, mau chóng rời xa tên rác rưởi này!

 

“Không phải, Viễn Châu đ.á.n.h Cố Phong Diệp, vì cậu mà đ.á.n.h đó! Bây giờ Cố Phong Diệp muốn kiện Viễn Châu!”

 

Tống Văn Sương khóc òa.

 

Ninh Noãn Noãn mở to mắt, nghĩ thầm tên ngốc này, có phải bị hâm rồi không, ai bảo anh ta bênh vực cho cô, đúng là điên mà!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ninh Noãn Noãn hoàn toàn không thấy cảm động chút nào!

 

“Noãn Noãn, bây giờ Cố Phong Diệp không chịu hòa giải, Viễn Châu có thể phải ngồi tù, cậu mau đến khuyên anh ta đi, anh ta thương cậu nhất mà.”

 

“Tớ không đi, không đời nào tớ đi cầu xin Cố Phong Diệp đâu.”

 

Ninh Noãn Noãn dứt khoát từ chối, đùa gì chứ, cô vừa mới cho Cố Phong Diệp một trận, giờ bảo cô đến cầu xin anh ta, đừng có mơ!

 

“Anh ấy vì cậu mới đ.á.n.h Cố Phong Diệp mà!”

 

“Ai bảo anh ta xen vào, tớ đâu có nhờ anh ta xen vào!”

 

Tống Văn Sương vừa khóc vừa trách Ninh Noãn Noãn vô tâm: “Dù là vì tớ, cậu cũng không thể đến cầu xin Cố Phong Diệp sao? Coi như tớ cầu xin cậu cũng không được sao?”

 

“Ôi trời, cậu kêu cái gì chứ! Cố Phong Diệp có c.h.ế.t hay què đâu, chẳng phải chỉ là đ.á.n.h nhau một trận sao, cùng lắm là bị giam mười ngày nửa tháng, không đến mức ngồi tù đâu!”

 

Ninh Noãn Noãn bị tiếng khóc của Tống Văn Sương làm phiền muốn c.h.ế.t, dù sao cô cũng nhất quyết không đến xin Cố Phong Diệp!

 

Ninh Noãn Noãn lập tức cúp máy, dù ngoài miệng cứng rắn, nhưng trong lòng vẫn lo lắng và bực bội vì Tống Văn Sương.

 

“Có chuyện gì vậy?”

 

Lục Yến bước tới, vòng tay ôm cô hỏi.

 

“Từ Viễn Châu đ.á.n.h Cố Phong Diệp, không biết đ.á.n.h đến mức nào, bây giờ Cố Phong Diệp kiện Từ Viễn Châu, Văn Sương muốn em đi nói giúp, em không muốn.”

 

Ninh Noãn Noãn bĩu môi, trong lòng đầy phiền muộn.

 

Lục Yến gọi điện thoại nhờ người hỏi thăm một chút, rồi nhanh chóng đặt điện thoại xuống: “Quả thật có chút rắc rối, màng nhĩ của Cố Phong Diệp bị thủng, bộ phận pháp y xác định là thương tích nhẹ, khả năng Từ Viễn Châu sẽ phải ngồi tù, theo luật không quá ba năm.”

 

“Tiêu rồi, em phải về nhà trấn an anh trai ngay!”

 

Ninh Noãn Noãn cầm tô nho, đứng bật dậy, vội vã nói: “Cố Phong Diệp bị thương rồi, em sợ anh trai sẽ mủi lòng!”

 

-

 

Ninh Lăng Trần đang ngồi ở nhà, vừa hút thuốc.

 

Ninh Noãn Noãn chạy vọt vào, quỳ sụp xuống đất ôm chặt lấy chân anh trai, hét lớn: “Anh! Anh phải giữ vững tinh thần đấy!”

 

Ninh Lăng Trần: “…”

 

Lục Yến: “…”

 

Quả thật, Cố Phong Diệp có gọi điện đến, nhưng Ninh Lăng Trần không hề có ý định đến bệnh viện thăm anh ta.

 

Anh chỉ hơi bực bội, vì thế mới hút thuốc.

 

Nhưng trong khi Ninh Noãn Noãn đến, trái tim Ninh Lăng Trần dường như đã bình ổn lại.

 

Ninh Noãn Noãn vẫn chưa yên tâm, liền lấy luôn điện thoại của anh trai, vì cô biết anh dễ mềm lòng. Cô lo rằng Cố Phong Diệp sẽ dùng “khổ nhục kế” để lay động anh.