Cặp Đôi Hai Mặt

Chương 53:



Lục Yến không nói gì, chỉ hơi nghiêng đầu, ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm vào Ninh Noãn Noãn, khiến cô không chịu nổi áp lực, tự cảm thấy có lỗi rồi thừa nhận trước: “Em… em sai rồi, tại anh nói chuyện kỳ lạ quá, bảo là em về nhà sao không gọi điện trước, cứ như đang ngoại tình rồi lo lắng ấy…”

 

Lục Yến: “…”

 

Thật ra trong lòng Lục Yến có chút lo lắng, nhưng điều đó không liên quan gì đến chuyện ngoại tình.

 

“Huhu~ Em sai rồi mà.”

 

Ninh Noãn Noãn quấn lấy Lục Yến, cố gắng nũng nịu nhận lỗi: “Ông xã, anh đẹp trai quá~ Moa~ Moa~”

 

Cô hôn anh mấy cái liền.

 

Cuối cùng Lục Yến cũng không nhịn được nữa mà bật cười.

 

“Cố Phong Diệp thật sự đã hòa giải với Từ Viễn Châu rồi đấy, hừ, còn định lấy chuyện này để ép anh trai em làm lành với anh ta, mơ đi.”

 

“Anh ta không phải muốn dùng chuyện này để ép anh trai em đâu, mà là để ép em, để anh đồng ý tạm ngưng can thiệp, để dự án vườn Kim Hoa được sớm tái khởi công.”

 

“Hả?”

 

Ninh Noãn Noãn nghiêng đầu, hơi ngơ ngác.

 

Chuyện này phức tạp quá, thôi mặc kệ, cô cũng chẳng muốn quan tâm nữa.

 

Dù sao thì chắc Tống Văn Sương cũng không còn phải lo nghĩ nhiều nữa, vậy là cô cũng thấy an lòng hơn một chút rồi.

 

-

 

“Em định làm gì vậy?”

 

Tống Văn Quân tan làm sớm, vừa về nhà đã thấy Tống Văn Sương đang xách một cái vali lớn. Anh ấy cố nén giận hỏi.

 

“Viễn Châu vừa về, em sẽ chuyển qua ở cùng anh ấy.”

 

“Em điên rồi sao!”

 

Tống Văn Quân không nhịn được nữa, quát lên.

 

Anh ấy giật lấy vali từ tay cô ấy ném ra xa, rồi túm lấy cánh tay Tống Văn Sương, giận dữ hét lên: “Em còn biết xấu hổ không! Chưa kết hôn mà có thai thì thôi đi, giờ còn đòi chuyển ra sống chung với Từ Viễn Châu!”

 

“Em và Viễn Châu yêu nhau thật lòng nên mới có con, em làm gì mà mất mặt, sao anh dám mắng em!”

 

Tống Văn Sương cũng hét lên.

 

Từ lúc biết mình mang thai, cô ấy đã nắm chắc cả nhà sẽ không dám làm gì cô ấy, ngày nào cũng ưỡn n.g.ự.c đối chọi lại!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tống Văn Quân tức đến nỗi cả người run lên!

 

“Thằng đó thì có gì tốt! 25 tuổi đầu mà chẳng có công ăn việc làm, đồ vô dụng! Em chưa từng gặp đàn ông hay sao mà lại đi yêu nó!”

 

Tống Văn Sương tức giận đẩy mạnh anh ấy ra, mắt đỏ hoe hét lớn: “Em không cho phép anh x.úc p.hạ.m anh ấy! Anh ấy không phải không có tiền, sao phải đi làm! Giống như anh suốt ngày nhậu nhẹt tiếp khách à? Em ghét nhất là loại đó, em thích kiểu đàn ông biết chăm sóc gia đình như anh ấy!”

 

“Anh cầu xin em đó…”

 

Tống Văn Quân nắm lấy vai cô ấy, đôi mắt đỏ hoe như sắp khóc: “Sương Sương, em tỉnh táo lại có được không?”

 

Bây giờ anh ấy cũng chẳng còn hy vọng cô ấy sẽ chia tay nữa, cũng không thể ép buộc em gái mình phá thai, hy vọng duy nhất của Tống Văn Quân lúc này là kéo dài thời gian, để Tống Văn Sương tự suy nghĩ lại.

 

“Đừng xen vào chuyện của em!”

 

Tống Văn Sương không kiên nhẫn gạt tay anh ấy ra, xách vali bước đi.

 

Ha ha ha, cuối cùng mình tự do rồi! Tống Văn Sương lên xe, lập tức chụp một bức ảnh tự sướng rồi gửi cho đám bạn trong nhóm ăn chơi để chúc mừng.

 

Cô ấy nhìn màn hình, mắt sáng lên với một mưu kế mới rồi đăng dòng trạng thái lên mạng xã hội: [Mau vào chúc mừng mình nào, mình có thai rồi, mình sắp làm mẹ rồi! @Bố của đứa bé @Viễn Sơn Hành Châu]

 

Ha ha ha, cô đã công khai chuyện có thai lên mạng xã hội, bây giờ Viễn Châu không thể chạy thoát, nhất định phải cưới cô thôi!

 

Tống Văn Sương cảm thấy vô cùng đắc ý, trong đầu đã bắt đầu tưởng tượng cảnh mình mặc váy cưới, bước đi trên t.h.ả.m đỏ phủ đầy cánh hoa hồng trong lễ cưới lãng mạn.

 

Tống Văn Sương xách vali đến nhà Từ Viễn Châu, suốt dọc đường, đám bạn của cô ấy liên tục nhắn tin hỏi xem chuyện có thai là thật hay giả. Tống Văn Sương trả lời từng người một, hận không thể loan tin này đến tận mặt trăng.

 

“Viễn Châu, em đến rồi.”

 

Tống Văn Sương mở cửa bước vào.

 

Từ Viễn Châu đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, anh ta đang hút thuốc, gương mặt tái nhợt.

 

Từ Viễn Châu bị giam giữ hơn hai mươi ngày, người anh ta không những không gầy đi mà còn béo hơn một chút, da cũng sáng hơn, nhưng vẫn rất đẹp trai.

 

“Em thật sự có thai…”

 

Từ Viễn Châu hỏi, giọng anh ta run rẩy, đôi mắt chứa sự tuyệt vọng.

 

Tống Văn Sương không để ý đến cảm xúc của Từ Viễn Châu, vui vẻ gật đầu, ôm lấy anh ta cười ngọt ngào: “Ừm, hơn một tháng rồi. Viễn Châu, anh sắp làm bố rồi, em đã nói với anh trai em rồi, em sẽ chuyển đến ở cùng anh, chúng ta sẽ sống chung trước.”

 

Từ Viễn Châu cúi đầu, tiếp tục hút thuốc, tay anh ta run lên.

 

Tống Văn Sương âm thầm c.ắ.n môi dưới, giả vờ tỏ ra tủi thân không để ý, nhẹ nhàng nói: “Viễn Châu, đừng có quá áp lực, em sẽ không ép anh cưới em đâu, dù có một ngày chúng ta phải chia tay, em cũng sẽ một mình sinh con và nuôi dạy tốt, em sẽ không làm phiền anh đâu.”