“Thì sao nào? Phì!”
Ninh Noãn Noãn nhổ nước bọt, mắng thẳng: “Nói cậu ngu cậu còn không chịu nhận! Từ Viễn Châu yêu cậu? Cậu khó khăn lắm mới cưới được anh ta mà còn không biết an phận, lại còn bày trò khoe khoang. Cậu cứ tiếp tục làm loạn đi, đến lúc Từ Viễn Châu hủy hôn ngay tại lễ cưới thì đừng trách mình!”
Tống Văn Sương nghe mà toát mồ hôi lạnh, vội vàng xua tay: “Vậy thôi đi, tốt nhất đồ nhà cậu đừng có xuất hiện, ngày cưới của mình cậu cứ ở yên trong nhà đi, hứ!”
Tống Văn Sương hoảng hồn, nhận ra mình đúng là một “đồ ngốc”.
“Được rồi, mặc dù mình vẫn không ủng hộ cậu và Từ Viễn Châu, nhưng anh ta chịu trách nhiệm với cậu thì chứng tỏ anh ta cũng ra dáng đàn ông. Mình nghĩ cậu yêu anh ta cũng không quá thiệt thòi. Thôi, chúc mừng hai người.”
“Hehe, giờ cậu mới nhận ra anh ấy tốt thế nào đúng không? Muộn rồi. Anh ấy đã là chồng mình, anh ấy bỏ cậu mà cưới mình.”
Tống Văn Sương vẫn chưa chịu thôi khoe khoang.
Ninh Noãn Noãn lười đôi co với hành vi trẻ con đó, chỉ trợn mắt ngán ngẩm.
Ninh Noãn Noãn nhận được cuộc gọi từ bố ruột, mời cô đi ăn. Cô vui vẻ nhận lời, nghĩ rằng ông sẽ bàn về chuyện sính lễ của cô. Kết quả -
“Điềm Điềm cũng bằng tuổi con rồi, cũng nên tính chuyện kết hôn. Lâm Thanh Tễ không tệ, bố biết con khá thân với cậu ấy, muốn nhờ con làm mai giúp.”
Ninh Noãn Noãn há hốc miệng, thật sự bị sự trơ trẽn của bố mình làm cho sững sờ.
“Bố, bố biết Lâm Thanh Tễ là bạn trai cũ của con chứ?”
“Bố biết.”
Ồ, hóa ra bố ruột cô đúng là không biết xấu hổ.
Ninh Trác Trí cười cười: “Chuyện này có gì to tát đâu, chẳng phải Từ Viễn Châu cũng là bạn trai cũ của con, nhưng vẫn cưới bạn thân nhất của con đó thôi. Lục Yến chẳng để tâm chút nào. Cậu ấy rộng lượng, con với Lâm Thanh Tễ qua lại, chắc Lục Yến cũng không ý kiến gì đâu.”
C.h.ế.t tiệt, đúng là độ mặt dày này khiến cô muốn khóc ròng vì cảm động luôn.
Mắt Ninh Noãn Noãn đỏ hoe, xúc động trước sự kiên trì không biết mệt mỏi, mấy chục năm vẫn trước sau như một của bố mình trong việc “không cần mặt mũi”.
“Noãn Noãn, Điềm Điềm là em gái ruột của con, m.á.u mủ tình thâm mà.”
Ninh Trác Trí bắt đầu chơi bài tình cảm.
Được thôi, đừng lôi mấy thứ sáo rỗng đó ra. Ninh Noãn Noãn cười ngọt ngào, nhích lại gần, đôi mắt long lanh nhìn bố: “Vậy nếu con giúp, bố định thưởng gì cho con đây? Con sắp kết hôn rồi, thế mà chẳng thấy bóng dáng sính lễ đâu cả.”
Ninh Trác Trí có chút ngượng ngùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ông thật sự định chuẩn bị sính lễ cho Ninh Noãn Noãn, nhưng mẹ của Điềm Điềm lại không đồng ý, nên mọi chuyện bị trì hoãn.
Ninh Noãn Noãn bĩu môi.
“Bố à, không chơi thế này được đâu.”
Không cho được một cọng lông, mà còn muốn con giúp bố hả, mơ đi. Ninh Noãn Noãn cười toe: “Bố, bố nói với dì rằng muốn có được thì phải biết cho đi chứ.”
Ninh Noãn Noãn chẳng buồn giả vờ nữa, nói thẳng luôn. C.h.ế.t tiệt, không có lợi ích mà đòi cô giúp? Đi ăn shit đi đồ trơ trẽn!
Ninh Trác Trí nghe ra được con gái mình đang đòi hỏi điều kiện, sắc mặt có chút khó coi.
Theo ông biết, Ninh Noãn Noãn sống trong nhung lụa, anh trai cưng chiều con bé như công chúa, chắc chắn không thiếu tiền.
Hơn nữa, con bé lại sắp cưới vào một gia đình danh giá như nhà Lục Yến.
“Với bố mà cũng xa cách thế sao? Phải có lợi ích mới chịu giúp à?”
Ninh Trác Trí có chút bất mãn, không nhịn được buông một câu châm chọc.
Ninh Noãn Noãn chẳng thèm để bụng, cô không định tức giận đâu. Cô vẫn tươi cười đối đáp: “Bố, hình như chúng ta vốn dĩ xa cách mà? Bố về bàn với dì xong rồi hãy gọi con. Đừng dùng mấy thứ như siêu xe hay túi hiệu để qua mặt con, con không thèm mấy thứ đó đâu, nhà con đầy rồi.”
Ninh Trác Trí: “...”
Ninh Trác Trí cười như không cười, hỏi lại: “Vậy con muốn gì?”
Ninh Noãn Noãn nghiêng đầu, trông vô cùng ngây thơ đáng yêu: “Con muốn căn biệt thự ở Kim Công Quán.”
Sắc mặt Ninh Trác Trí thay đổi ngay lập tức.
Lá gan thật lớn, biệt thự ở Kim Công Quán có giá gần 2 tỷ, con bé dám đòi thật sao!
Ninh Noãn Noãn bất ngờ phì cười.
“Đùa bố thôi, bố xem bố sợ đến mức nào. Dù sao bố cứ tùy ý quyết định đi, con cũng không biết mình thích gì nữa. Nhưng mà, bố nhìn con đi, từ nhỏ đã được chiều chuộng, mấy thứ tầm thường con thật sự không để mắt đến đâu.”
Đồ ngốc! Trên đường lái xe về nhà, Ninh Noãn Noãn vừa lái vừa mắng chửi, mắt lườm ngược lên trời. Mẹ kiếp, đã nói là chuẩn bị sính lễ cho cô, nhưng sính lễ đâu? Đã là tháng 12 rồi, đến một sợi lông cũng chưa thấy!
Ninh Noãn Noãn không còn kiên nhẫn để giả vờ với Ninh Trác Trí nữa. Cô quyết đòi cho bằng được, nếu Ninh Trác Trí dám không cho một xu, cô sẽ đi rêu rao khắp nơi rằng ông là một “kẻ ki bo”.