Tối nay, Ninh Lăng Trần ăn cơm ở nhà Bùi Ôn Ôn.
“Chú, dì, đây là trà mới bố con vừa mua được, bảo con mang qua biếu hai người.”
Khi cả nhà đang ăn, một cậu thanh niên bằng tuổi Ôn Ôn bước vào, mang theo quà.
“Tiểu Xuyên à, vào đây, mau vào đây, mau ngồi đi con.”
Mẹ của Bùi Ôn Ôn là bà Chu Văn Tú, tỏ ra vô cùng nhiệt tình, lập tức bước lên nắm tay Trình Xuyên, còn Trình Xuyên thì thân thiết khoác lấy tay bà.
[Con trai bạn bố em, tên là Trình Xuyên.]
Bùi Ôn Ôn nhắn tin cho Ninh Lăng Trần, giới thiệu Trình Xuyên.
Ninh Lăng Trần chủ động chào hỏi: “Chào cậu, Trình Xuyên. Tôi là Ninh Lăng Trần.”
Trình Xuyên nhìn Ninh Lăng Trần vài giây, rồi mới đưa tay ra đáp lại: “Chào anh.”
“Gia đình Trình Xuyên chuyển đến đây từ khi Ôn Ôn 16 tuổi, tính ra cũng 7 năm rồi. Hai đứa rất thân thiết, hiểu rõ nhau. Mẹ của Trình Xuyên đặc biệt quý Ôn Ôn.”
Chu Văn Tú vừa cười vừa nói, lời nào cũng nhấn mạnh đến mối quan hệ môn đăng hộ đối và thân thiết giữa hai gia đình.
Ninh Lăng Trần nghe ra được ẩn ý trong lời nói của Chu Văn Tú, nhưng chỉ im lặng ăn cơm, không tỏ ra nhiệt tình đáp lời.
Bùi Ôn Ôn vốn rất nhạy cảm, cô nhận ra sự thay đổi của Ninh Lăng Trần, lo lắng nhắn tin hỏi anh có sao không.
Ninh Lăng Trần chỉ mỉm cười, không nói gì.
Thật ra, Ninh Lăng Trần đã sớm nhận ra. Ngay từ lần đầu tiên anh đến nhà họ Bùi dùng bữa, anh đã cảm thấy sự lạnh nhạt của vợ chồng Chu Văn Tú. Đó không phải là thái độ dành cho bạn trai của con gái.
Lúc này, Ninh Lăng Trần hiểu rõ. Anh chưa bao giờ là đối tượng mà vợ chồng nhà họ Bùi muốn chọn làm con rể. Họ tạm thời đồng ý, có lẽ chỉ vì không thể cản được tình cảm của Ôn Ôn dành cho anh.
Sau bữa ăn, Ninh Lăng Trần và Trình Xuyên ra ngoài vườn trò chuyện.
Đột nhiên, Trình Xuyên ra dấu bằng tay, nhưng Ninh Lăng Trần không hiểu. Anh vẫn chưa thành thạo ngôn ngữ ký hiệu.
“Anh không hiểu đúng không?”
Trình Xuyên cười, đầy vẻ kiêu ngạo.
“Câu đó có nghĩa là, tôi thích Ôn Ôn, thích cô ấy từ rất lâu rồi.”
Trình Xuyên ngả người tựa vào ghế, nở nụ cười: “Lần đầu tiên tôi gặp Ôn Ôn, tôi đã thích cô ấy. Vì cô ấy, tôi đã học ngôn ngữ ký hiệu. Tôi cũng từng thổ lộ với cô ấy, nhưng cô ấy luôn nhớ đến ân tình anh cứu mạng cô ấy. Cô ấy không buông bỏ được món nợ ân tình này.”
“Anh Ninh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trình Xuyên nói: “Ôn Ôn là một cô gái rất đặc biệt. Tôi nghĩ anh cũng thích cô ấy, đúng không? Tôi đã từng nghe qua chuyện của anh.”
Trình Xuyên ngừng một lúc rồi tiếp tục: “Anh không thể mang lại hạnh phúc cho Ôn Ôn. Cô ấy không thể nói, cô ấy cần được yêu thương, che chở và bảo vệ nhiều hơn người khác. Nhưng anh có thể cho cô ấy điều gì? Quá khứ là người đồng tính của anh sẽ chỉ mang đến cho cô ấy cả đời những lời đàm tiếu. Tương lai, ngay cả con cái của hai người cũng sẽ bị ảnh hưởng. Anh không thể xóa đi nỗi ô nhục từng là người đồng tính của mình.”
“Ôn Ôn là một cô gái rất tốt, tôi tin anh cũng cảm nhận được điều đó. Tôi hy vọng anh có thể rời xa cô ấy.”
Trình Xuyên nói.
Vì từng là người đồng tính, nên cả đời không thể xóa sạch được, đúng không?
Giống như một vết mực, mãi mãi làm bẩn chiếc áo trắng, mãi mãi, mãi mãi không thể giặt sạch.
Trên đường về, Ninh Lăng Trần ngồi trong xe, vẻ mặt bình thản nhưng ánh mắt lại đầy bi thương.
Thật ra, đúng vậy, anh… chính anh cũng không thể quên được. Những ký ức ấy, ngày qua ngày giày vò anh.
Về đến nhà, Bùi Ôn Ôn nhắn tin cho anh.
[Anh về nhà chưa? Về đến nơi nhắn em nhé.]
Trước đây, Ninh Lăng Trần luôn trả lời ngay lập tức, nhưng hôm nay, anh chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, không biết bao nhiêu lần, mà vẫn không trả lời.
Bùi Ôn Ôn lại nhắn.
[Anh về nhà chưa?]
Ninh Lăng Trần mở một lon bia, ngồi trên sô pha, uống vài ngụm, rồi bấm gọi thoại.
“Ôn Ôn, em nghe rõ không? Anh có điều muốn nói.”
Bùi Ôn Ôn không thể nói, chỉ phát ra vài tiếng “ưm ưm” để ra hiệu rằng cô ấy đang nghe.
Ninh Lăng Trần trầm giọng nói: “Những ngày qua ở bên em, anh đã cố gắng chấp nhận em. Nhưng anh phát hiện ra, anh vẫn không thể làm được. Anh thật sự không thích em. Xin lỗi em.”
Bùi Ôn Ôn cầm điện thoại, bật khóc ngay, nước mắt tràn khắp khuôn mặt.
Cô ấy là người câm, cô ấy không thể nói, không thể hỏi tại sao.
Ninh Lăng Trần nói khẽ: “Ôn Ôn, xin lỗi em, anh thật sự đã cố gắng hết sức rồi.”
Ninh Lăng Trần nghe thấy tiếng khóc của Bùi Ôn Ôn. Anh nhắm mắt lại, dường như nhìn thấy gương mặt đầy nước mắt, đáng thương và bất lực của cô ấy. Trái tim anh đau nhói, cảm giác đau đớn ấy cứ lớn dần lên, từng chút, từng chút một.
Trình Xuyên nói đúng. Anh đầy vết nhơ, anh không muốn làm bẩn Ôn Ôn. Cô ấy thật sự là một cô gái tốt, ấm áp, trong sáng. Cô ấy nên sống dưới ánh mặt trời, chứ không phải trong bùn đất.