Cặp Đôi Hai Mặt

Chương 59:



“Anh bị làm sao vậy! Sao anh lại chia tay với Ôn Ôn!”

 

Người đầu tiên gọi điện là Ninh Noãn Noãn. Cô gần như hét vào điện thoại!

 

Bùi Ôn Ôn khóc đến không chịu nổi, đã nhắn tin cho Ninh Noãn Noãn. Mặc kệ trời đã khuya, cô lái xe thẳng đến nhà anh trai. Lúc đó, Ninh Lăng Trần đang ngồi thất thần trong phòng khách.

 

“Anh bị gì thế hả!”

 

Ninh Noãn Noãn tức đến bốc khói!

 

“Anh, anh vẫn chưa quên được Cố Phong Diệp sao? Anh ta lại quấn lấy anh rồi đúng không? Anh còn muốn hòa hợp với anh ta sao!?”

 

“Không phải, em ngồi xuống đi, đừng kích động.”

 

Ninh Lăng Trần không thay đổi sắc mặt, kéo Ninh Noãn Noãn ngồi xuống, thở dài một hơi rồi giải thích: “Là anh không muốn làm lỡ dở Ôn Ôn, cô ấy là một cô gái tốt.”

 

“Chuyện quái gì thế!”

 

“Thật ra, trong lòng anh cũng không chắc chắn. Lúc đầu anh chỉ muốn nhanh chóng kết thúc mối tình đó, muốn nhanh chóng trở thành một người bình thường, sống một cuộc sống bình thường.”

 

Ninh Lăng Trần nói khẽ, anh kể về chuyện gặp Trình Xuyên hôm nay, ngả đầu sang một bên, ánh mắt có chút u ám, nói tiếp: “Trình Xuyên mới thật sự xứng đáng với Ôn Ôn, cậu ấy trẻ trung, đẹp trai, luôn bảo vệ Ôn Ôn.”

 

“Anh là người đồng tính, ai cũng biết, ở bên anh, cô ấy sẽ phải chịu đựng biết bao nhiêu lời đàm tiếu, bị người khác chế nhạo. Dù sau này bọn anh có con cũng sẽ bị người ta chế giễu. Miệng lưỡi người đời thật đáng sợ, anh không muốn làm lỡ cô ấy.”

 

“…”

 

Trong lòng Ninh Noãn Noãn cũng rất khó chịu, cô đột nhiên cảm thấy nghẹn ngào.

 

Nếu là cô gái khác, Ninh Noãn Noãn chắc chắn sẽ không chần chừ mà mềm lòng. Nhưng Ôn Ôn thật sự là một cô gái rất tốt, vô cùng dịu dàng, trong sáng và thuần khiết.

 

“Người Ôn Ôn yêu là người đã cứu cô ấy trong vụ hỏa hoạn, một người hùng như vậy. Nhưng Ninh Lăng Trần trong thực tế không phải là người hùng, không phải là người như cô ấy tưởng tượng. Anh trong thực tế có quá nhiều thứ không hoàn hảo, sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ nhận ra, người hùng trong lòng cô ấy không tuyệt vời như vậy. Đến lúc đó, sẽ quá muộn, cả hai đều sẽ đau khổ, chi bằng chấm dứt ngay bây giờ, đau dài không bằng đau ngắn.”

 

Bùi Ôn Ôn rất ngoan.

 

Cô ấy nhạy cảm và tự ti.

 

Cô ấy chủ động đi xem mắt với Ninh Lăng Trần, chủ động bày tỏ tình cảm. Cô ấy đã dùng hết tất cả sự dũng cảm trong đời.

 

Chuyện Ninh Lăng Trần đề nghị chia tay đã khiến cô ấy chịu một cú sốc rất lớn. Liên tiếp mấy ngày Bùi Ôn Ôn không ăn không uống, luôn trốn trong phòng khóc một mình.

 

“Ôn Ôn, bố mẹ xin con, đừng thế nữa được không?” Chu Văn Tú vào phòng, khóc lóc cầu xin Ôn Ôn, lòng đau như cắt. Mấy ngày nay, rõ ràng Bùi Ôn Ôn đã gầy đi rất nhiều, mặt mày tiều tụy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Ôn Ôn, bố mẹ không còn ai ngoài con, đừng khiến bố mẹ đau lòng được không?”

 

Bùi Văn Chi cũng khóc.

 

Bùi Ôn Ôn tiến lên ôm lấy Chu Văn Tú và Bùi Văn Chi, vừa khóc vừa ra hiệu bằng tay.

 

[Bố mẹ, con xin lỗi.]

 

“Con nghe lời, cứ ở bên Trình Xuyên đi, hai nhà chúng ta đều quen biết nhau, bố mẹ cũng yên tâm.”

 

Bùi Ôn Ôn không nói gì nữa, chỉ cúi đầu, từng giọt nước mắt rơi xuống, thấm ướt đôi chân trắng như tuyết của mình.

 

Bùi Ôn Ôn sắp đính hôn với Trình Xuyên rồi.

 

Khi Ninh Lăng Trần tan làm về nhà, Cố Phong Diệp đang đứng đợi anh trước cửa nhà, trên gương mặt anh ta lộ ra nụ cười tự mãn.

 

Trước đây, mỗi lần thấy nụ cười kiểu kẻ bề trên kiểm soát tất cả của Cố Phong Diệp, Ninh Lăng Trần chẳng có cảm giác gì. Nhưng bây giờ, anh chỉ thấy chán ghét.

 

“Lăng Trần, anh biết mà, em không thể rời xa anh được.”

 

Ánh mắt Cố Phong Diệp trở nên dịu dàng, anh ta bước tới định chạm vào mặt Ninh Lăng Trần, nhưng Ninh Lăng Trần chỉ nhíu mày, lùi lại.

 

Gương mặt Cố Phong Diệp khựng lại một chút, nhưng rất nhanh lấy lại vẻ bình tĩnh.

 

“Anh biết trong lòng em vẫn còn trách anh vì đã kết hôn với Mạnh Tuyết Ninh. Em yên tâm, chờ khi đứa bé ra đời, anh sẽ ly hôn với cô ấy.”

 

“Anh sẽ không ly hôn đâu.”

 

Ninh Lăng Trần bình thản vạch trần lời nói dối của Cố Phong Diệp. Những lời hứa hẹn như vậy, anh đã nghe nhiều rồi. Tính cách của Cố Phong Diệp vốn là kiểu người vừa muốn cái này, vừa không muốn mất cái kia. Bây giờ có thêm đứa trẻ, anh ta lại càng có lý do để lảng tránh.

 

“Cố Phong Diệp, tôi chia tay Ôn Ôn chỉ vì cô ấy là một cô gái tốt, tôi cảm thấy mình không xứng với cô ấy. Điều đó không liên quan gì đến anh cả.”

 

“Ninh Lăng Trần, em còn muốn giận dỗi đến bao giờ?”

 

Gương mặt Cố Phong Diệp sa sầm, dường như anh ta đã sắp hết kiên nhẫn.

 

“Giận dỗi với anh? Anh đúng là ảo tưởng! Anh nghĩ mình xứng sao? Mẹ kiếp, anh có thể bớt tự luyến lại được không!”

 

Bỗng nhiên, cánh cổng sân bị kéo mạnh ra. Ninh Noãn Noãn từ trong nhà bước ra, ánh mắt cô lạnh như băng nhìn Cố Phong Diệp.