Lâm Thanh Tễ đúng là buồn cười.
Đến giờ mà anh ấy còn chưa nhìn thấu hay sao?
Cô, Ninh Noãn Noãn, vốn không phải người tốt, trước đây không phải, bây giờ càng không. Trước đây cô còn có thể nhẫn tâm đá anh ấy, bây giờ còn mong cô cảm thấy áy náy mấy ngày ư? Đừng mơ!
Lương tâm của cô còn chẳng kéo dài bằng cơn đau bụng của phụ nữ mang thai!
Sau khi cúp máy, sắc mặt Lâm Thanh Tễ tối sầm lại. Ninh Điềm Điềm vẫn chưa khoe khoang đủ, quay đầu nhìn thấy vẻ mặt lạnh băng của anh ấy thì không vui, liền tiến lên ôm lấy Lâm Thanh Tễ.
“Anh Thanh Tễ, anh sao thế? Không vui à? Anh đừng nói là vẫn còn thích chị em nhé.”
Lâm Thanh Tễ lạnh lùng nhìn Ninh Điềm Điềm, ánh mắt anh ấy rét buốt đến mức khiến cô ta rùng mình. Ninh Điềm Điềm bỗng dưng cảm thấy sợ hãi, không tự chủ được mà buông tay ra.
Lâm Thanh Tễ đứng dậy.
“Tôi về đây.”
“Hả? Nhưng chúng ta đã nói sẽ cùng đi ăn mà.”
“Cô tự ăn đi, tôi có việc.”
Lâm Thanh Tễ buông lời, không thèm nói thêm câu nào dỗ dành, quay người bỏ đi ngay.
Ninh Điềm Điềm đuổi đến cầu thang, nhìn theo bóng lưng Lâm Thanh Tễ rời đi, nước mắt lập tức trào ra. Cô ta tức giận dậm chân, rồi gọi điện thoại cho mẹ mình để than vãn.
Khương Nhược Linh nghe xong, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Thôi nào, con phải biết kiềm chế tính tình của mình. Có cậu chủ nhà nào tính tình dễ chịu đâu? Muốn vào được nhà họ Lâm, nhà họ Lục mà không biết nhẫn nhịn thì sao làm được?”
Ở nhà, Ninh Noãn Noãn nằm dài trên sô pha, đầu chỉ toàn nghĩ cách chuốc say anh trai.
Nằm nghĩ mãi, cô chợt nhớ ra một việc, liền vội vàng nhắn tin cho Bùi Ôn Ôn.
“Chị dâu, chị có biết SEX không? Anh trai em chưa từng có bạn gái, em sợ anh ấy không biết gì cả.”
Bùi Ôn Ôn trả lời rất nhanh.
[Chị đã xem video và nghiên cứu qua.]
Ninh Noãn Noãn yên tâm hơn, nhắn lại: [Thế thì được. Chị nghiên cứu thêm nhé, có gì không hiểu cứ hỏi em. Dạo này em mới kết hôn, kinh nghiệm đầy mình.]
Bùi Ôn Ôn: [Ừm.]
-
Buổi tối, khoảng 7 giờ hơn.
Cố Phong Diệp đứng trước cửa nhà Ninh Lăng Trần, trong tay cầm chìa khóa, sắc mặt âm trầm.
Không chỉ mật mã khóa cửa bị đổi, ngay cả khóa cũng đã bị thay mới hoàn toàn.
Cố Phong Diệp cố gắng kìm cơn giận, nhấn chuông cửa.
Nhưng dường như Ninh Lăng Trần không có nhà, mãi không ai ra mở cửa. Gương mặt Cố Phong Diệp càng lúc càng khó coi. Anh ta biết rõ Ninh Lăng Trần ở nhà, chỉ là không muốn mở cửa mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cố Phong Diệp lấy điện thoại, gọi thẳng.
“Alo?’
“Là anh đây. Mở cửa ra.”
Ngay sau đó, anh ta lớn tiếng quát: “Ninh Lăng Trần, đừng hòng cắt đứt với anh! Em muốn anh trèo qua tường vào dạy dỗ em à?”
Cố Phong Diệp không ngừng bấm chuông liên tục.
Ninh Lăng Trần không còn cách nào, đành ra mở cửa.
“Anh rốt cuộc muốn gì?”
Sắc mặt Ninh Lăng Trần trắng bệch.
Cố Phong Diệp nhìn thấy anh gầy đi nhiều, cơn giận trong lòng lập tức tiêu tan. Anh ta nói: “Gầy thế này rồi mà còn cố chấp với anh làm gì?”
Cố Phong Diệp giơ tay định đẩy cửa vào, nhưng Ninh Lăng Trần lập tức chặn lại.
“Anh có chuyện thì nói đi.”
“Mạnh Tuyết Ninh đã sinh con trai rồi. Anh coi như hoàn thành nhiệm vụ với bố mẹ và nhà họ Cố. Từ giờ anh là của em, vẫn như trước đây.”
Cố Phong Diệp cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. Anh ta vốn chẳng coi lời chia tay của Ninh Lăng Trần ra gì, cũng chẳng xem việc mình kết hôn, sinh con là chuyện to tát.
“Tôi đã nói, chúng ta chia tay rồi.”
Ninh Lăng Trần thật sự mệt mỏi. Đối diện với sự dây dưa của Cố Phong Diệp, anh chẳng biết phải làm sao để bày tỏ quyết tâm của mình nữa.
“Em còn muốn giận anh sao? Nếu không chịu nổi thì chúng ta chọn thời gian ra nước ngoài nhờ người m.a.n.g t.h.a.i hộ là được.”
Lúc này, đột nhiên Ninh Noãn Noãn lái xe lao đến, phanh gấp trước cửa, sau đó nhảy xuống xe. Cô lao đến, kéo anh trai mình ra sau lưng.
“Em làm cái gì đấy?”
Ninh Noãn Noãn dang rộng hai tay, chắn trước mặt anh trai, cô nhìn Cố Phong Diệp với ánh mắt sắc như lưỡi dao, giống hệt một con nhím đầy gai sẵn sàng đ.â.m c.h.ế.t người!
“Cố Phong Diệp, anh đúng là con ch.ó điên, có thể đổi chủ mà bám không?”
Sắc mặt Cố Phong Diệp tối sầm lại, ánh mắt lạnh buốt: “Anh thật sự nên quay video lại, cho Lục Yến xem em thật sự là cái dạng gì.”
“Anh quay đi! Tôi sợ anh chắc!”
Ninh Noãn Noãn cười khẩy liên tục: “Tôi nói cho anh biết, tôi còn chẳng sợ ly hôn, tôi lại đi sợ anh quay à!”
Mặt Cố Phong Diệp đen lại, anh ta nhận ra Ninh Noãn Noãn giờ gan lì hơn trước. Trước đây, cô cũng ghét anh ta, nhưng luôn nhát gan, rụt rè như một kẻ yếu thế. Còn bây giờ, chắc chắn là sau lần bị b.ắ.n đó, cô đã thay đổi!
Ninh Noãn Noãn rút điện thoại ra, bấm gọi cho Mạnh Tuyết Ninh.
“Mạnh Tuyết Ninh, cô có thể quản chặt cái tên chồng khốn nạn của mình không? Anh ta lại chạy đến nhà anh trai tôi dây dưa nữa rồi!”