“Ninh Noãn Noãn!”
Cố Phong Diệp giật lấy điện thoại của cô. Ninh Noãn Noãn ngẩng cao đầu, không thèm giằng lại.
“Anh đập đi! Tôi nhiều tiền lắm, đập một cái tôi mua cái mới, xem anh có làm tôi phá sản được không! Tí nữa tôi gọi tiếp, ngày nào tôi cũng gọi, chào hỏi cả vợ anh, bố mẹ vợ anh, xem ai mặt dày hơn! Anh nghĩ tôi sợ à?”
Cố Phong Diệp mím chặt môi, mặt xanh mét vì giận. Anh ta liếc Ninh Lăng Trần một cái, cuối cùng đành phải kìm nén cơn giận mà rời đi.
“Anh còn mở cửa cho anh ta làm gì?”
Cố Phong Diệp vừa đi, Ninh Noãn Noãn liền quay lại quát anh trai.
“Anh ta cứ nhấn chuông suốt.”
Ninh Lăng Trần cười khổ. Ninh Noãn Noãn hét lên: “Gọi cho ban quản lý! Người nào cũng vào đây được sao? Cầm tiền mà không làm việc à? Không làm được thì nghỉ!”
Ninh Noãn Noãn lập tức gọi cho ban quản lý, mắng té tát. Cuối cùng, đến cả quản lý cũng phải lên tận nơi xin lỗi, hứa sau này không để bất kỳ ai không liên quan, đặc biệt là Cố Phong Diệp, vào được nữa.
Cả tối, Ninh Noãn Noãn đầy bụng tức, không buồn ăn cơm. Phải đến khi Ninh Lăng Trần dỗ dành mãi, cô mới miễn cưỡng ăn một bát nhỏ canh thịt bò. Nhưng trong lúc ăn, cô cứ liếc anh trai bằng ánh mắt kỳ lạ, khiến Ninh Lăng Trần cảm thấy không thoải mái, gai gai trong lòng.
Ăn xong, Tống Văn Sương gọi video đến.
Vừa mở lên, khuôn mặt đầy vẻ oán trách của Tống Văn Sương đã đập thẳng vào mắt Ninh Noãn Noãn.
“Noãn Noãn…”
Vừa mở miệng, Tống Văn Sương đã òa khóc.
Rồi cô ấy bắt đầu khóc nức nở, giống như một con sông lớn vỡ đê, trút hết nỗi khổ vào Ninh Noãn Noãn.
“Từ Viễn Châu không thèm để ý đến mình, cũng không chịu ngủ cùng giường, đến bữa cũng chẳng muốn ngồi ăn cùng!”
“Đáng đời cậu!”
Ninh Noãn Noãn đang đầy một bụng lửa giận, nghe Tống Văn Sương khóc lóc than thở qua điện thoại, cô liền lạnh lùng mỉa mai: “Trước khi kết hôn chẳng phải cậu biết anh ta không yêu cậu rồi sao? Là cậu tự đ.â.m đầu vào, muốn rước khổ vào người, giờ bị lạnh nhạt là đáng đời! Cậu đau khổ, chưa chắc anh ta không đau khổ hơn. Thấy mặt cậu nên chắc anh ta ăn không nổi cơm đấy!”
“Ninh Noãn Noãn! Cậu là đồ khốn! Cậu có phải bạn thân của mình không? Ai lại an ủi người khác như thế chứ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tống Văn Sương gào lên khóc nức nở. Cô ấy thật sự khổ sở trong lòng, từ khi kết hôn, Từ Viễn Châu coi cô ấy như không khí, suốt ngày dùng chiến tranh lạnh để hành hạ tinh thần cô ấy. Cô ấy gần như phát điên mới gọi cho Ninh Noãn Noãn để trút bầu tâm sự.
“Cậu xếp hàng đi, mình đang bận, không có thời gian làm thùng rác cảm xúc cho cậu đâu. Đợi vài ngày đi!”
Ninh Noãn Noãn không kiên nhẫn cúp điện thoại ngay lập tức.
Hiện giờ cô bận nghĩ cách giúp chị dâu ngủ với anh trai mình, chẳng có hứng nghe ai than vãn!
Tống Văn Sương bị cúp máy, ngồi khóc như mưa. Đúng lúc này, Từ Viễn Châu từ bên ngoài trở về, người đầy mùi rượu và khói thuốc.
Tống Văn Sương khóc t.h.ả.m thiết như vậy, nhưng dường như Từ Viễn Châu không hề để ý đến cô ấy, cũng chẳng thèm quan tâm, cứ thế bước lên lầu.
“Anh sao về muộn thế, lại đi uống rượu với bạn à?”
Tống Văn Sương khóc hỏi.
Từ Viễn Châu không để ý đến cô ấy, lên lầu rồi đóng cửa lại, vào phòng tắm cởi đồ tắm rửa. Tống Văn Sương không nhịn được, đuổi theo lên lầu định vào phòng, nhưng phát hiện Từ Viễn Châu đã khóa cửa ngoài. Tống Văn Sương lại khóc lớn hơn, cô ấy chạy xuống lầu rồi gọi điện cho mẹ, nhưng là anh trai nghe máy.
“Anh, anh ấy không thèm để ý đến em, em vừa chào anh ấy, anh ấy lại làm như không nghe thấy. Anh ấy suốt ngày như vậy.”
Tống Văn Sương khóc lóc kể khổ.
Tống Văn Quân giọng lạnh tanh: “Biết rồi.”
Tống Văn Sương càng cảm thấy tủi thân, khóc lớn hơn: “Biết rồi là sao! Anh cũng vậy, các người đều bắt nạt em!”
“Không thì sao?”
Tống Văn Quân đột nhiên hét lớn: “Lẽ nào do anh bảo em đi xin Từ Viễn Châu đối xử tốt với em sao? Chúng ta đã nói chuyện với cậu ta rất nhiều lần rồi, còn có thể làm gì nữa? Người ta không thích em, là em tự chuốc lấy!”
Tống Văn Quân cũng nổi giận!
Mới kết hôn chưa lâu, Tống Văn Sương đã chạy về nhà khóc lóc, than thở rằng Từ Viễn Châu lạnh nhạt với cô ấy. Tống Văn Quân tất nhiên thương em gái, anh còn thành tâm mời Từ Viễn Châu đi ăn, khuyên anh ta đối xử tốt với em gái mình.
Nhưng chẳng có tác dụng gì, Từ Viễn Châu cứ tiếp tục lạnh nhạt, thậm chí là bạo lực tâm lý. Ngày nào Tống Văn Sương cũng gọi điện về khóc t.h.ả.m thiết, Tống Văn Quân thì làm việc mệt mỏi suốt ngày, ai muốn về nhà chỉ để nghe những lời than vãn không dứt? Bây giờ, Tống Văn Quân còn sợ nhận điện thoại của Tống Văn Sương.
“Em tự chọn người chồng đó, chính em quyết định phải cưới cậu ta, giờ thì chịu đi, không chịu nổi thì ly hôn, đừng có suốt ngày gọi điện về đây, bọn anh có thể làm gì được? Mỗi lần em gọi về, bố mẹ cũng buồn, mẹ lại khóc, em cũng không còn nhỏ nữa, em không hiểu sao? Sức khỏe mẹ kém, sau này đừng gọi về nhà khóc kể khổ nữa.”