…
Bùi Ôn Ôn đẩy cửa vào nhà.
Cô ấy rón rén bước đến bên giường.
Ninh Lăng Trần đã say rượu, nằm trên giường yên lặng ngủ.
Anh thật sự rất đẹp trai. Bùi Ôn Ôn ngồi cẩn thận xuống mép giường, nhìn anh đăm đăm, tim cô ấy như nhói lên.
Ninh Lăng Trần đúng là người đẹp trai hiếm có. Khuôn mặt anh toát lên vẻ thanh tú quý phái, khí chất đặc biệt dịu dàng và tinh khôi. Dù say rượu, anh vẫn trông sạch sẽ, tao nhã.
Bất chợt Bùi Ôn Ôn thấy hối hận.
Cô ấy không dám ra tay nữa.
Cô ấy cảm thấy mình thật tội lỗi, không nên bày trò để gài bẫy Ninh Lăng Trần. Việc này khác gì cưỡng bức đâu chứ?
Đúng lúc này, điện thoại cô ấy bất ngờ rung lên, tin nhắn của Ninh Noãn Noãn khiến cô ấy giật b.ắ.n mình.
[Chị dâu, chị không mềm lòng đấy chứ? Chị tuyệt đối không được mềm lòng! Người mềm lòng thì chẳng bao giờ có được hạnh phúc. Phụ nữ phải tàn nhẫn với chính mình, với người khác càng phải càng tàn nhẫn hơn. Hạnh phúc là phải tranh, phải giành, phải cướp lấy!]
Những lời đầy khí thế của Ninh Noãn Noãn lập tức khiến Bùi Ôn Ôn lấy lại sự kiên quyết. Cô ấy dứt khoát bắt đầu cởi áo của Ninh Lăng Trần…
“…”
Ninh Lăng Trần đột nhiên mở mắt, ánh mắt điềm tĩnh, hoàn toàn không giống người đang say.
Bùi Ôn Ôn hoảng hốt, lăn xuống giường. Lúc này, cô ấy đã cởi áo của Ninh Lăng Trần, chỉ còn lại chiếc quần dài. Chính cô ấy cũng đã cởi áo khoác ngoài, phần dưới vẫn còn váy, nhưng phần trên chỉ còn lại nội y. Thế nhưng cô ấy vẫn chưa kịp làm gì cả!
Anh... anh tỉnh rồi!
Bùi Ôn Ôn co rúm trên giường, chỉ mong có thể lập tức tan biến ngay tại chỗ.
Không thấy tôi, không thấy tôi... Anh say mà, anh say rồi...
Bùi Ôn Ôn nhắm chặt mắt, trong lòng không ngừng cầu nguyện.
Nhưng rồi, cô ấy nghe thấy trên giường có tiếng động.
“Ôn Ôn?”
Ninh Lăng Trần ngồi dậy ở mép giường, đôi mày nhíu chặt.
Bùi Ôn Ôn lập tức bật khóc. Cô ấy thấy vừa xấu hổ, vừa nhục nhã, lại vừa tủi thân, chỉ biết khóc nức nở.
Ninh Lăng Trần vốn chỉ cảm thấy khát nước. Lúc mới mở mắt, anh có chút mơ hồ, nhưng giờ thì đã hoàn toàn tỉnh táo. Không cần hỏi gì thêm, nhìn cảnh tượng trước mắt, anh cũng đoán ra được mọi chuyện.
Ninh Noãn Noãn!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sự giận dữ dâng lên cực điểm trong lòng anh.
Bùi Ôn Ôn bất ngờ bật dậy, không màng đến việc mình đang ăn mặc thế nào, chỉ muốn chạy ra ngoài để thoát khỏi tình cảnh này. Ninh Lăng Trần bước dài vài bước đã đến sau lưng cô ấy, dùng một tay ôm cô ấy lại, nhấc bổng lên.
Bùi Ôn Ôn nhắm chặt mắt, không dám nhìn anh. Cô ấy chỉ cảm nhận được anh đang bế mình đi. Rồi, đôi chân cô ấy chạm vào lớp chăn ấm áp trên giường.
Cô ấy lấy hết can đảm mở mắt ra, thấy Ninh Lăng Trần đã nhặt chiếc áo sơ mi bên giường khoác lên người cô ấy.
Hành động dịu dàng này khiến Bùi Ôn Ôn bật khóc, tiếng khóc nhỏ nhưng đứt quãng, nghẹn ngào.
Cô ấy rất xấu hổ, không còn mặt mũi nào nhìn anh. Cô ấy nghĩ, chắc chắn anh đang khinh thường cô ấy, cho rằng cô ấy thật vô liêm sỉ.
Bùi Ôn Ôn dùng tay ra hiệu muốn nói “xin lỗi”, nhưng chợt nhớ ra anh không hiểu ngôn ngữ ký hiệu. Cô ấy định quay đi tìm điện thoại, nhưng Ninh Lăng Trần đã giữ cô ấy lại.
“Anh hiểu được ngôn ngữ ký hiệu, em cứ nói đi.”
[Xin lỗi.]
Bùi Ôn Ôn vừa khóc vừa ra hiệu: [Em đã hủy hôn với Trình Xuyên rồi. Em không muốn ép anh cưới em. Em chỉ muốn có một đứa con của anh thôi. Anh à, em xin lỗi.]
“Em không có gan làm chuyện này. Đây là ý của Noãn Noãn, đúng không?”
Bùi Ôn Ôn vội lắc đầu, sợ anh tức giận mà đổ lỗi cho Noãn Noãn, cô ấy vội vàng ra dấu: [Không phải, không liên quan đến Noãn Noãn, tất cả là ý của em. Em ấy không biết gì hết.]
[Anh ơi, cho em một đứa con, được không?]
Bùi Ôn Ôn vừa khóc vừa ra dấu, cầu xin anh: [Em không yêu cầu gì thêm ở anh cả. Em có thể làm thụ tinh ống nghiệm. Em đảm bảo sau này sẽ không quấy rầy anh, em sẽ đưa con đi thật xa. Em cầu xin anh mà.]
Bùi Ôn Ôn không kìm được, quay người ôm chặt lấy Ninh Lăng Trần, khóc nức nở. Cơ thể trắng trẻo của cô ấy mỏng manh, mềm mại và ấm áp.
Đây là lần đầu tiên Ninh Lăng Trần tiếp xúc gần gũi với một cô gái như vậy. Anh giơ tay lên vài lần rồi mới dám nhẹ nhàng đặt tay lên lưng cô ấy.
“Em làm sao dám…”
Giọng anh trầm thấp.
Sao cô ấy dám làm… Một cô gái ngoan ngoãn như vậy sao lại dám làm ra chuyện táo bạo như vậy.
Bùi Ôn Ôn nghĩ anh đang trách mình, liền òa khóc lớn hơn.
Cô ấy nhất định phải sinh con cho anh! Lần này không được, lần sau cô ấy sẽ tiếp tục!
Thất bại lần này càng làm cô ấy thêm quyết tâm.
[Noãn Noãn, chị thất bại rồi. Nhưng chị sẽ không bỏ cuộc!]
Bùi Ôn Ôn cố kìm nước mắt, nhắn tin cho Ninh Noãn Noãn khi đang ngồi trong xe. Lúc này, Ninh Lăng Trần đang lái xe đưa cô ấy về nhà.