Cặp Đôi Hai Mặt

Chương 70:



Tống Văn Quân cúp máy trong tâm trạng bực bội.

 

Lúc này mẹ anh ấy, Chu Tú Hoa, từ phòng ngủ đi ra.

 

“Là ai gọi đến vậy? Có phải là Sương Sương không? Lại cãi nhau à?”

 

“Không phải, là chuyện công ty. Sương Sương không gọi ạ.”

 

Chu Tú Hoa nghe vậy, vẻ mặt rõ ràng nhẹ nhõm, bà nở nụ cười, ngồi xuống nói: “Ngày mai có cuộc hẹn gặp mặt với cô Lâm, nhất định không được muộn, con nhớ ăn mặc đẹp một chút.”

 

Tống Văn Quân năm nay cũng đã 31 tuổi, gia đình anh ấy đã thúc giục chuyện kết hôn từ lâu. Trước đây anh ấy cũng có quen vài người, nhưng cuối cùng đều không thành, cộng thêm công việc bận rộn nên cứ trì hoãn mãi. Gần đây, anh ấy cũng nghĩ đến việc kết hôn nên chủ động đề nghị cuộc hẹn ngày mai.

 

“Lục Yến khi nào mới về?”

 

Buổi tối, Ninh Lăng Trần về nhà thấy Ninh Noãn Noãn lại đang lượn lờ trong nhà, vừa ăn dâu tây vừa xem TV. Anh ngồi xuống hỏi.

 

“Còn khoảng một tuần nữa.”

 

Ninh Noãn Noãn lười biếng đáp.

 

Lục Yến đã đi công tác tám ngày, còn phải bảy tám ngày nữa mới về được.

 

Bố mẹ chồng của Ninh Noãn Noãn rất hiện đại, hai ông bà sống rất tình cảm, cả ngày xem phim, xem hòa nhạc, xem triển lãm tranh, đi du lịch, ngày nào cũng như mới cưới, căn bản không cần Ninh Noãn Noãn phải lo gì cho họ.

 

“Sao cứ chạy sang chỗ anh hoài thế?”

 

Ninh Lăng Trần cười, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt bầu bĩnh của Ninh Noãn Noãn.

 

Ninh Noãn Noãn bĩu môi: “Gì chứ, em lấy chồng chứ có phải đi tu đâu. Anh không muốn em về nhà à?”

 

“Muốn chứ, anh còn ước gì em chưa lấy chồng ấy.”

 

Ninh Lăng Trần thở dài. Ninh Noãn Noãn lấy chồng rồi, ngày nào anh cũng một mình, cũng thấy khá cô đơn. May mà cô hay về nhà ăn chực.

 

“Đi ăn đồ nướng đi.”

 

Ninh Lăng Trần đề nghị.

 

“Không ăn đâu, mùi nồng lắm.”

 

“Sao cơ?”

 

Ninh Lăng Trần ngớ người, không hiểu nổi. Không phải em gái anh mê nhất là đồ nướng với bia lạnh, bảo rằng đó mới là chuyện lãng mạn của cuộc sống hay sao?

 

Ánh mắt Ninh Noãn Noãn đảo nhanh, cô cười hì hì rồi ngồi bật dậy.

 

“Tối nay không ăn đồ nướng nữa. Anh ơi, chúng ta uống chút rượu đi. Lâu rồi anh em mình không nhậu cùng nhau.”

 

“Đang yên đang lành, uống rượu làm gì?”

 

Ninh Lăng Trần hơi ngạc nhiên.

 

Ninh Noãn Noãn nhướng mày, nói: “Em thích uống mà. Vừa hay em lấy được một chai rượu ngon của Lục Yến.”

 

Không phải “lấy”, mà là “trộm”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Không còn cách nào khác, vì chuyện lớn đời người của anh trai, cô liều!

 

Còn về việc chồng cô về mà nổi trận lôi đình? Cô đã tính sẵn rồi: lấy thân đền bù.

 

“Đúng là rượu ngon.”

 

Ninh Noãn Noãn lấy chai rượu ra, Ninh Lăng Trần vừa nhìn thấy đã mỉm cười, trong lòng cũng thấy kích thích.

 

“Đương nhiên là rượu ngon, hơn một trăm triệu một chai đấy, không phải mấy thứ rượu ngoại rẻ tiền đâu, loại này đặc biệt.”

 

Đây là rượu trắng, loại rượu thượng hạng. Vì quá ngon nên khi Ninh Noãn Noãn tham quan hầm rượu nhà họ Lục, Lục Yến đã đặc biệt giới thiệu cho cô. Không phải vì giá tiền, mà là vì niên đại của nó quá cao.

 

“Anh, để em rót cho anh.”

 

Ninh Noãn Noãn mở nắp chai, rót một ly cho Ninh Lăng Trần. Anh thử một ngụm, mắt lập tức sáng lên. Dù tửu lượng không cao nhưng anh đã uống qua không ít loại rượu. Loại này đúng là ngon thật.

 

Ninh Noãn Noãn cũng nhấp một ngụm nhỏ, quả nhiên rất nhẹ, hương thơm nồng nàn, hoàn toàn không có cảm giác cay nồng như các loại rượu trắng khác.

 

“Anh, rượu đã mở rồi, đừng để phí. Anh uống nhiều chút đi.”

 

Ninh Noãn Noãn vội vàng rót đầy ly cho anh trai.

 



 

“Đúng là rượu ngon, thật sự quá tuyệt, cảm giác chưa say mà thật ra đã say rồi.”

 

Ninh Noãn Noãn nhìn anh trai nằm trên giường, ngoan như một đứa trẻ, liền vội vàng đắp chăn cho anh rồi xuống lầu.

 

“Xong rồi, chị vào đi.”

 

Ninh Noãn Noãn vừa bước ra khỏi cửa thì thấy Bùi Ôn Ôn đã đến từ lâu, đang ngồi trong xe chờ.

 

Đôi mắt xinh đẹp của Bùi Ôn Ôn mở to, lộ vẻ căng thẳng và lúng túng, hai tay cô ấy xoắn vào nhau đến mức gần như muốn rách. Cô ấy cuống cuồng xuống xe, loạng choạng như sắp không bước nổi.

 

“Chị dâu, chị đừng lo lắng.”

 

Ninh Noãn Noãn an ủi Bùi Ôn Ôn rồi vội thúc giục cô ấy vào nhà, còn mình thì quay người định trèo lên xe chạy mất.

 

Bùi Ôn Ôn vừa quay đầu thấy cô định đi, liền cuống quýt ra hiệu tay, sau đó nhanh chóng nhắn tin WeChat.

 

[Em định đi à? Không vào cùng chị sao?]

 

“... Chị dâu, sao em đi cùng chị được chứ? Có em ở đó thì chị không thả lỏng được, nhanh vào đi.”

 

Kế hoạch là do Bùi Ôn Ôn đề xuất, nhưng giờ trông cô ấy chẳng khác gì bị lôi xuống nước.

 

“Cố lên, mau vào đi. Bây giờ anh trai em đang là người đẹp ngủ trong rừng, hoàn toàn không có khả năng phản kháng, chị muốn làm gì thì làm.”

 

Ninh Noãn Noãn cười híp mắt.

 

Cô chẳng hề cảm thấy xót xa cho anh trai mình.

 

Nhìn thấy Bùi Ôn Ôn mở cửa đi vào, Ninh Noãn Noãn lập tức đạp ga phóng xe đi mất.