Ninh Lăng Trần dừng lại, hơi thở anh có chút gấp gáp. Anh hít sâu một hơi rồi tiếp tục: “Nếu em ở bên anh, những lời chế nhạo đó sẽ rơi xuống người em. Em sẽ phải chịu đựng cả đời, và sau này con cái chúng ta cũng sẽ phải gánh chịu. Hơn nữa, Cố Phong Diệp chắc chắn sẽ tiếp tục níu kéo anh. Tất cả những điều đó đều là sự thật, không thể né tránh.”
Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y một lúc rồi quay sang nhìn Bùi Ôn Ôn. Cô ấy đã đỏ hoe mắt.
Ninh Lăng Trần nhẹ giọng hỏi: “Vậy nên, Ôn Ôn, em vẫn muốn ở bên anh sao?”
Bùi Ôn Ôn bất chợt ngẩng đầu nhìn anh, nước mắt rưng rưng trong đôi mắt đầy kinh ngạc.
Cô ấy bất ngờ xúc động -
Ý của anh, ý của anh là...!
Ánh mắt Ninh Lăng Trần dịu dàng chăm chú nhìn cô ấy: “Ôn Ôn, anh cho em một tháng để suy nghĩ, được không? Trong một tháng này, em hãy suy nghĩ thật kỹ, đừng chỉ vì cảm xúc mà quyết định. Hãy nghiêm túc cân nhắc những khó khăn anh vừa nói. Nếu sau một tháng, em vẫn muốn ở bên anh, chúng ta sẽ kết hôn.”
Bùi Ôn Ôn bật khóc ngay lập tức! Ban đầu, cô ấy chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, sau đó là tiếng nấc khe khẽ. Cuối cùng, cô ấy lấy hết can đảm chạm vào mặt anh, rồi nhẹ nhàng ôm lấy anh.
“Ôn Ôn, thật ra anh có chút thích em.”
Ninh Lăng Trần khẽ nói, giọng anh hơi khàn: “Anh không muốn làm tổn thương em, thật lòng đấy.”
“Em hứa với anh, hãy suy nghĩ thật kỹ. Nếu sau Tết em vẫn không thay đổi ý định, anh sẽ gặp bố mẹ em. Anh sẽ thuyết phục họ để xin cưới em.”
Bùi Ôn Ôn nhỏ bé như một chú mèo con, co mình trong vòng tay anh, nước mắt lưng tròng, gật đầu thật mạnh.
-
[Anh ấy nói anh ấy có chút thích chị.]
Bùi Ôn Ôn gửi tin nhắn WeChat cho Ninh Noãn Noãn, rồi cả hai gọi video. Trong video, Bùi Ôn Ôn vừa nói vừa khóc.
Ninh Noãn Noãn suýt chút nữa cũng khóc theo.
Qua màn hình, cô cũng có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc và ngọt ngào của Ôn Ôn.
Thật sự, từ khi quen biết Ôn Ôn đến giờ, đây là lần đầu tiên cô thấy Ôn Ôn rạng rỡ đến thế, như thể cả người đang phát sáng.
“Anh à, sao bỗng dưng anh nghĩ thông suốt vậy?”
Ninh Noãn Noãn chạy về nhà, vui sướng ôm lấy eo anh trai hỏi.
Ninh Lăng Trần mỉm cười: “Anh thật sự thích cô ấy.”
Không thể nói là yêu, nhưng Ninh Lăng Trần thật sự không ghét Bùi Ôn Ôn. Ngay từ lần đầu gặp cô ấy, anh đã thấy thích.
Tuyệt quá!
Hôm nay Ninh Noãn Noãn vui đến mức sắp phát điên, còn vui hơn cả ngày cô kết hôn. Đúng lúc đó, Tống Văn Sương gọi đến, khóc thút thít trong điện thoại.
“Đừng khóc nữa, mình mời cậu đi ăn đồ nướng ở phố Hải Thiên, đến ngay đi, mình bao!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Niềm vui của con người thật khó đồng điệu. Lúc này, Tống Văn Sương đang khóc như mưa, còn Ninh Noãn Noãn cười đến mức miệng sắp rách ra.
“Chồng cậu đâu rồi, đi công tác chưa về à? Mình thấy không phải đi công tác mà ở nước ngoài nuôi bồ nhí rồi chứ gì.”
Phố Hải Thiên chật ních người. Ninh Noãn Noãn muốn nhâm nhi vài xiên thịt nướng, còn Tống Văn Sương khó chịu trong lòng, ghen tị nên bắt đầu xì xầm Ninh Noãn Noãn.
Ninh Noãn Noãn đưa cho cô ấy một chiếc gương nhỏ.
“Làm gì?”
“Nhìn cái mặt oán phụ của cậu kìa, tự mình không vui cũng đừng kiếm chuyện chứ.”
Ninh Noãn Noãn trợn mắt. Tống Văn Sương lập tức đỏ hoe mắt: “Đúng vậy, mình đang kiếm chuyện đấy. Từ Viễn Châu không thèm để ý đến mình!”
“Lại nữa, đủ rồi đó! Suốt ngày nghe cậu lải nhải, phiền c.h.ế.t đi được.”
“Ninh Noãn Noãn, cậu không có lương tâm! Cậu có còn là bạn thân của mình không hả?”
Tống Văn Sương hét lên, lòng cô ấy như sụp đổ. Không ai quan tâm đến cô ấy nữa phải không? Thế giới này còn chút ấm áp nào không đây?
“Ai nghe cậu oán thán cả ngày mà còn giữ được lương tâm chứ? Người là cậu sống c.h.ế.t đòi lấy, tự chịu đi.”
Ninh Noãn Noãn thật sự chịu hết nổi những lời than vãn của Tống Văn Sương!
“Được rồi, đừng lải nhải nữa. Ăn xiên, uống bia đi.”
Ninh Noãn Noãn gọi thêm một cốc bia lạnh.
“Mùa đông mà uống bia lạnh, sao cậu không đi c.h.ế.t luôn đi.”
Tống Văn Sương lườm một cái.
Ninh Noãn Noãn chẳng buồn để ý, chỉ cúi đầu chăm chú ăn thịt nướng.
Khi cô đang nhai miếng thịt ba chỉ, bỗng nghe thấy một giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên từ phía sau.
“Cho thêm 10 xiên thận cừu.”
C.h.ế.t tiệt!
Ninh Noãn Noãn ngớ người, kinh ngạc.
Sao giọng nói này lại giống giọng của người chồng đang công tác ở nước N của cô thế!?
Cô vội vàng quay đầu lại. Ở đằng sau, ngồi ngay trước mặt cô, một người đàn ông mặc áo sơ mi thủ công của thương hiệu xa xỉ, tay áo xắn lên, tay trái cầm chai bia uống trực tiếp, tay phải xiên ba miếng thận cừu nướng...
Không phải chính là người chồng suốt ngày ăn chay, không dính chút khói lửa trần gian của cô hay sao!?
“Chắc chắn là mình uống say rồi. Mình vậy mà nhìn thấy ông xã mình - người không dính chút bụi trần – đang ăn thận cừu ở quán vỉa hè. Chắc là dạo này mình mệt quá rồi.”