[Ừm ừm, Noãn Noãn, em thông minh quá, chị không nghĩ đến điều này luôn.]
Bùi Ôn Ôn khâm phục Ninh Noãn Noãn.
Ninh Noãn Noãn khiêm tốn đáp: “Chị dâu à, chị chỉ đơn thuần thôi, mà anh trai em thích nhất là sự đơn thuần của chị đấy.”
Kết thúc cuộc trò chuyện, Ninh Noãn Noãn ngồi trên giường, đảo mắt suy tính.
Tết sắp đến rồi, tình cảm của anh hai và chị dâu đang rất ổn định. Giờ tốt nhất là không động đến Trình Xuyên và Cố Phong Diệp. Nếu không, chọc giận hai con ch.ó đó, chúng quay ra c.ắ.n ngược anh hai và Bùi Ôn Ôn thì hỏng bét. Thời điểm này phải “ẩn mình”, tất cả là vì bảo đảm anh hai và chị dâu lấy được giấy đăng ký kết hôn.
“Nhịn thêm chút nữa vậy.”
Lo lắng quá.
Ninh Noãn Noãn hít sâu một hơi, vừa xoa xoa tay vừa bồn chồn. Hôm nay đã là 28 tháng Chạp rồi, còn hơn mười ngày nữa là Tết.
Mỗi ngày trước khi Ninh Lăng Trần và Bùi Ôn Ôn lấy được giấy kết hôn đều khiến cô như sống trong năm dài tháng rộng.
Cô muốn uống một chút bia để xả stress.
Ninh Noãn Noãn l.i.ế.m môi, càng nghĩ càng không thể đợi được nữa.
Cô chạy ra cửa cầu thang, liếc nhìn xung quanh. Ừm, ông xã cô không ở nhà. Lục Yến đi gặp bố để bàn chuyện dự án gì đó của công ty.
Ninh Noãn Noãn lao xuống bếp, mở tủ lấy chai xì dầu rồi nhe răng cười.
Hí hí.
Đây là chai xì dầu giả, thực ra bên trong là bia.
Cô đã dán nhãn xì dầu lên chai bia để ngụy trang, vì Lục Yến chẳng bao giờ nấu ăn, mà bếp núc trong nhà chẳng khác gì để trưng bày cả.
Haha, từ khi sống chung với Lục Yến, cô đã ngụy trang thế này được hơn bốn tháng rồi.
Vì vậy, cô chưa từng thiếu bia giải khuây.
Cô không bao giờ để bản thân phải chịu thiệt thòi!
Ninh Noãn Noãn xách chai bia lên lầu, để cửa khép hờ để đề phòng Lục Yến về bất ngờ mà cô không nghe thấy.
Kết quả, cô đang lướt TikTok quá say sưa thì Lục Yến về nhà mở cửa, cô lại không nghe thấy. Đến khi anh bước lên cầu thang thì đã muộn, Ninh Noãn Noãn hốt hoảng lao ra ban công định ném chai bia lên mái nhà!
Không được, tiếng động lớn quá, chắc chắn sẽ bại lộ!
Ninh Noãn Noãn quay đầu, chui thẳng vào tủ quần áo, ôm chặt chai bia.
Ninh Noãn Noãn nín thở -
“Noãn Noãn?”
Lục Yến đã vào phòng. Ninh Noãn Noãn thầm kêu không ổn, trong phòng cô vẫn đang bật đèn!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Em đâu rồi?”
Lục Yến cất tiếng hỏi.
Ninh Noãn Noãn nghe thấy tiếng bước chân anh tiến lại gần, dường như đã đứng ngay trước tủ quần áo. C.h.ế.t tiệt, hồi hộp quá đi mất!
Quả nhiên, Lục Yến dừng lại trước tủ quần áo.
Anh cúi xuống, nhìn thấy một chiếc dép thỏ hồng rơi trước cửa tủ, khẽ ngửi thấy mùi hương quen thuộc trong không khí, khóe môi bất giác nhếch lên. Sau đó, anh thò tay vào túi áo khoác.
“Quên mang điện thoại rồi, phải về nhà một chuyến.”
Lục Yến nói xong liền rời đi.
Ninh Noãn Noãn nhẹ nhàng chui ra khỏi tủ quần áo.
“Phù~”
Cô thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán. Cô cảm thấy mình vừa toát hết cả mồ hôi lạnh.
Sự thật là, chuyện này hoàn toàn là hệ quả từ những vết thương tâm lý khi còn nhỏ, do mẹ ruột cô gây ra.
Hồi bé, Ninh Noãn Noãn vừa xinh xắn, đáng yêu, miệng lại ngọt hay làm nũng. Mẹ cô từng nói rằng tính cách của cô chẳng khác gì “tình nhân nhỏ bé” của bố cô.
Vậy cho nên từ nhỏ mẹ ruột Ninh Noãn Noãn đã tỏ ra ghét bỏ.
Lúc nhỏ, Ninh Noãn Noãn không hiểu, chỉ nghĩ rằng mình không đủ tốt, nên đã cố gắng làm mọi cách để lấy lòng mẹ. Nhưng càng lấy lòng, mẹ cô lại càng ghét bỏ cô. Đến mức cô sợ hãi không dám nói chuyện, suýt thì mắc chứng tự kỷ.
Thời thơ ấu, ngay cả món ăn yêu thích, cô cũng không dám ăn. Mỗi lần ăn một viên kẹo, mẹ cô sẽ quở trách gay gắt, khiến cô chỉ có thể lén lút ăn đồ ngọt. Mỗi khi nghe tiếng mẹ đến gần, cô lập tức trốn vào tủ quần áo. Lâu dần, hành động này trở thành phản xạ tự nhiên.
Lấy lại tinh thần, Ninh Noãn Noãn vội vàng uống hết chỗ bia còn lại, chạy xuống nhà đặt chai xì dầu (giả) về chỗ cũ. Cô định mai đi làm sẽ lén mang theo vứt vào thùng rác.
Sau đó, Ninh Noãn Noãn lên lầu, nhanh chóng đ.á.n.h răng, tắm rửa để xóa hết mọi “bằng chứng”.
“Bà xã.”
Khi Lục Yến trở về, Ninh Noãn Noãn đã tắm rửa thơm tho, đang ngồi trên giường lướt điện thoại với mái tóc đen mượt buông xõa.
“Ông xã về rồi~”
Giọng Ninh Noãn Noãn nũng nịu, vươn tay ra định ôm và hôn ông xã. Nhưng vừa tiến gần, cô lập tức ngửi thấy mùi khói t.h.u.ố.c trên người anh, bèn lùi lại.
“Sao trên người anh lại có mùi t.h.u.ố.c lá thế?”
“Bố anh hút đấy, làm anh bị ám mùi.”
Lục Yến cười nhẹ. Ninh Noãn Noãn thở dài: “Bố hút nhiều t.h.u.ố.c quá, cứ làm anh bị ám mùi mãi.”
“Cũng không hẳn, ông chỉ hút vài điếu khi làm việc mệt thôi. Anh đi tắm đã, không để em ngửi thấy mùi này nữa.”
Lục Yến bước vào phòng tắm.