Ninh Noãn Noãn thở vào lòng bàn tay, kiểm tra hơi thở.
Ừm, không có mùi gì, hơi thở rất thơm tho.
Nhưng để chắc chắn hơn, cô nhai thêm một viên kẹo cao su vị bạc hà.
Trong lúc đang nhai kẹo, cô bất ngờ nhận được một cuộc gọi ngoài dự đoán. Là từ một người bạn trai cũ - Lý Cẩn Kỳ.
“Alo, xin chào.”
Ninh Noãn Noãn chạy vào phòng làm việc, khóa cửa lại, giọng nói nghiêm túc khác hẳn thường ngày.
Lý Cẩn Kỳ là một chàng trai cực kỳ đẹp trai, là con nhà giàu đời thứ ba. Vì vẻ ngoài quá nổi bật mà trước đây anh ta đã bị Ninh Noãn Noãn “tán đổ”.
“Ninh Noãn Noãn, gần đây có người đang dò hỏi về những chuyện xấu của em đấy.”
“… Tôi làm gì có vết nhơ nào, ai thế hả?”
Ninh Noãn Noãn giả vờ ngây thơ, tỏ vẻ không biết gì.
Lý Cẩn Kỳ cười lạnh một tiếng: “Tính kế anh có tính là vết nhơ không?”
Ninh Noãn Noãn lập tức cảm thấy hơi tức ngực, không nhịn được phản bác: “Tôi làm gì tính kế anh, tôi là giúp anh đấy chứ!”
Chuyện này phải kể lại một chút lịch sử.
Trước đây, khi Ninh Noãn Noãn “cưa đổ” được Lý Cẩn Kỳ, anh ta là kiểu người đẹp băng giá, lại có chút tính gia trưởng, quản cô còn chặt hơn cả anh trai ruột. Chẳng mấy chốc, cô đã phát chán và đề nghị chia tay. Khi ấy, cô nước mắt ngắn nước mắt dài, tố cáo rằng bản thân không thể thay đổi, không chịu nổi uất ức và nhất định đòi chia tay.
Kết quả, Lý Cẩn Kỳ đáp: “Không sao, em cứ từ từ thay đổi, rồi sẽ bỏ được thói quen uống nước đá thôi mà.”
Khốn thật, câu nói đó khiến Ninh Noãn Noãn tức đến mức không chịu nổi. Không bao lâu sau, cô bàn kế với cô bạn thanh mai trúc mã của Lý Cẩn Kỳ - người đã thầm thương trộm nhớ anh ta nhiều năm. Kế hoạch là, Ninh Noãn Noãn lột sạch đồ của Lý Cẩn Kỳ rồi “ném” anh ta lên giường của cô thanh mai. Sáng hôm sau, cô “xông” vào hiện trường, “bắt gian tại trận”, sau đó òa khóc t.h.ả.m thiết, đau khổ đòi chia tay. Cuối cùng cũng thành công đá được anh chàng này.
Sau đó, Lý Cẩn Kỳ kết hôn với cô thanh mai kia.
“Lục Yến vẫn chưa phát hiện ra bộ mặt thật của em à? Đến khi nào em chán Lục Yến, em lại định tính kế anh ta nữa hả? Làm gì, dụ dỗ Lý Nhược Kỳ? Đúng rồi, quên chưa nói, Lý Nguyệt Kỳ là chị họ anh đấy.”
C.h.ế.t tiệt!
Ninh Noãn Noãn trợn tròn mắt.
Đúng kiểu nước lũ tràn vào miếu Long Vương!
Lý Cẩn Kỳ chắc chắn sẽ bênh vực chị họ mình.
“Bộ mặt thật nào, tính kế gì chứ? Anh đừng vu khống tôi! Anh đừng vì chia tay tôi mà oán hận, chồng tôi sẽ không tin đâu.”
Ninh Noãn Noãn cạch một cái, dập máy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thật là, muốn hù dọa cô sao? Còn định ghi âm làm bằng chứng chắc? Cô dễ bị mắc lừa thế à? Đừng hòng!
Cô tuyệt đối không sợ. Cô vốn trong sạch, có vết nhơ nào đâu? Cùng lắm cô chỉ uống chút bia, ăn vài xiên nướng, thỉnh thoảng trong lúc cao hứng thì “hỏi thăm” tổ tông nhà người ta thôi. Chuyện cỏn con thế mà cũng tính là vết nhơ?
Ninh Noãn Noãn đảo mắt một vòng, cảm thấy an tâm hơn hẳn.
Gì cơ?
Vào khoảng 7 giờ tối, Ninh Noãn Noãn vừa ăn cơm xong thì nhận được cuộc gọi từ Tống Văn Quân.
Tống Văn Sương nhập viện rồi!
Ninh Noãn Noãn vội vàng chạy đến bệnh viện.
Trên giường bệnh, Tống Văn Sương nằm đó, mặt trắng bệch như hồn ma.
Trong phòng bệnh chỉ có mình Tống Văn Quân. Anh ấy đứng đó, tay đút trong túi, sắc mặt u ám, trông cực kỳ khó coi.
Tống Văn Sương đã sẩy thai!
Hiếm khi Từ Viễn Châu về nhà, Tống Văn Sương và Từ Viễn Châu cãi nhau một trận lớn. Vì quá buồn bực, Tống Văn Sương đã mua một đống rượu uống để giải sầu. Trong cơn say, cô ấy trượt chân khi lên cầu thang, bụng bị đụng mạnh, khiến đứa bé không giữ được.
Chuyện này đã xảy ra từ tối hôm kia!
Tống Văn Sương vừa khóc vừa làm loạn, không chịu ăn uống gì. Tống Văn Quân bị giày vò đến mức không còn cách nào khác mới gọi điện cho Ninh Noãn Noãn.
Nhìn thấy tình trạng của Tống Văn Sương, Ninh Noãn Noãn không kìm được nước mắt, bật khóc ngay tại chỗ.
Tống Văn Sương cũng òa khóc, vươn tay nắm lấy tay Noãn Noãn, lao vào lòng cô, khóc nức nở, tủi thân đến xé lòng.
“Từ Viễn Châu đâu? C.h.ế.t rồi à?”
Ninh Noãn Noãn mắt đỏ hoe, uất hận hỏi.
“Cậu ta c.h.ế.t rồi còn tốt hơn!”
Tống Văn Quân nghiến răng nghiến lợi.
Đêm Tống Văn Sương ngã cầu thang, người đầu tiên cô ấy gọi là Từ Viễn Châu. Nhưng lúc đó anh ta đang say khướt, người nghe điện thoại thay là một phụ nữ!
Phải đến trưa hôm sau, khi biết tin cô ấy sẩy thai, Từ Viễn Châu mới chịu đến bệnh viện. Nhưng ngay cả khi nhìn thấy cô ấy trong tình trạng như vậy, anh ta vẫn không nói một lời.
“Anh đã nói với em từ lâu rồi, đừng lấy cậu ta, đừng lấy cậu ta! Em không chịu nghe! Giờ thì hài lòng chưa?”
Tống Văn Quân lớn tiếng mắng, vừa giận vừa đau lòng vì cô em gái không biết tự trân trọng.