Cặp Đôi Hai Mặt

Chương 84:



Tống Văn Sương tức giận, nhặt chiếc gối bên cạnh ném mạnh xuống đất, gào khóc: “Em không cần anh lo! Anh thấy em phiền thì đi đi! Để em c.h.ế.t cho rồi! Em có Noãn Noãn ở đây, không cần anh ở đây thả rắm!”

 

“Em… cái đồ không biết điều!”

 

Mắt Tống Văn Quân đỏ hoe, tràn đầy tức giận.

 

“Đúng! Em không biết điều đấy! Vì Từ Viễn Châu mà em sẩy thai cũng đáng đời!”

 

Tống Văn Sương hét lớn. Tống Văn Quân tức đến mức lao tới, giơ tay lên định đ.á.n.h cô ấy. Ninh Noãn Noãn vội lao đến ngăn anh ấy lại: “Anh Văn Quân, anh bình tĩnh! Bình tĩnh! Sương Sương đang không ổn, những lời cậu ấy nói chỉ là do tức giận thôi!”

 

“Tôi đã gây nghiệp gì để phải chịu đựng đứa em gái như thế này chứ!”

 

Tống Văn Quân cũng nghẹn ngào.

 

Tống Văn Sương cũng bật khóc nức nở.

 

Ninh Noãn Noãn vội vàng khuyên nhủ: “Anh Văn Quân, anh chưa ăn tối đúng không? Hay anh về nhà ăn chút gì đi. Nhìn anh mệt mỏi đến hốc hác cả rồi. Em sẽ ở đây trông chừng Sương Sương, lát nữa anh quay lại cũng được.”

 

“Cậu nói xem, cậu nhìn trúng Từ Viễn Châu ở điểm nào chứ?”

 

Sau khi Tống Văn Quân rời đi, Ninh Noãn Noãn ngồi xuống bên cạnh giường, nhìn Tống Văn Sương, vừa bực vừa xót xa: “Sương Sương, con cũng mất rồi. Hay là cậu ly hôn với Từ Viễn Châu đi. Cậu xem cậu bây giờ thế này, mặt mày xanh xao, người thì gầy rộc, sắp thành oán phụ rồi!”

 

“Mình yêu anh ấy!”

 

Tống Văn Sương c.ắ.n môi, nghẹn ngào đáp.

 

Ninh Noãn Noãn nghe vậy cũng phát cáu: “Con mất rồi mà cậu còn không chịu ly hôn sao?!”

 

Tống Văn Sương lập tức bảo vệ Từ Viễn Châu: “Con của mình không phải do anh ấy làm mất, là tại mình uống rượu say rồi ngã. Không liên quan gì đến anh ấy! Cậu đừng có chia rẽ bọn mình!”

 

Nói xong, cô ấy lau nước mắt, giận dữ trách mắng Ninh Noãn Noãn.

 

Lúc này, Từ Viễn Châu xuất hiện. Anh ta vừa từ nhà đến, mang theo một hộp cơm và một dĩa trái cây.

 

“Em ăn đi.”

 

Từ Viễn Châu đặt chiếc hộp cơm bốn tầng lên bàn, rồi ngồi xuống ghế bên cạnh, không nói thêm gì.

 

Anh ta không hề tỏ ra đau lòng hay áy náy vì mất đi đứa con.

 

Ninh Noãn Noãn nhìn cảnh này mà lửa giận bốc lên ngùn ngụt!

 

Mẹ kiếp, đây còn là người nữa sao? Đúng là súc sinh mà!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Anh mù à? Vợ anh vừa mới sảy thai! Anh đặt hộp cơm lên bàn như thế là có ý gì? Không biết mở bàn ra, giúp cậu ấy bày cơm canh lên sao? Trái cây mang đến cũng không buồn gọt ra? Anh là đồ bỏ đi à? Cả ngày không làm gì, đến phục vụ người ta mẹ nó cũng không xong!”

 

Từ Viễn Châu xấu hổ, mặt đỏ bừng, nhưng không dám phản bác.

 

“Ninh Noãn Noãn, cậu bị làm sao thế? Sao cậu lại mắng anh ấy?”

 

Bỗng nhiên Tống Văn Sương nổi giận, túm lấy Ninh Noãn Noãn mắng nhiếc.

 

Khốn khiếp, Ninh Noãn Noãn bỗng cảm thấy mình thật hèn mọn. Cô đến đây để tự chuốc nhục vào thân sao?

 

“Không muốn mình mắng anh ta đúng không? Vậy thì cậu cứ chịu đựng đi! Sau này đừng có gọi điện cho mình than vãn mấy chuyện vớ vẩn này nữa!”

 

Nói rồi, Ninh Noãn Noãn xách túi, quay người bỏ đi.

 

Cô thật sự không chịu nổi nữa.

 

Cô mới không ở lại đây, chỉ tổ thêm bực!

 

Từ Viễn Châu thấy Ninh Noãn Noãn bỏ đi, ánh mắt anh ta như ngây dại. Dường như toàn bộ tâm trí anh ta cũng chạy theo bóng dáng cô. Không ngờ, anh ta đứng bật dậy, đuổi theo cô ngay lập tức.

 

Tống Văn Sương nằm vật xuống giường, toàn thân run rẩy, khóc nấc lên từng hồi đầy đau đớn.

 

“Noãn Noãn!”

 

Từ Viễn Châu đuổi theo Ninh Noãn Noãn đến tận bãi đỗ xe.

 

Ninh Noãn Noãn vừa mở cửa xe thì thấy anh ta chạy tới. Cô tức giận đến mức chỉ muốn tát anh ta một cái, nghĩ thầm: Mẹ kiếp, vợ anh vừa bị anh lạnh nhạt đến mức sảy thai, anh không ở lại dỗ dành cô ấy mà lại chạy theo tôi làm gì?

 

“Là cô ấy m.a.n.g t.h.a.i lại còn uống rượu, sau đó ngã từ cầu thang xuống mới bị sẩy thai, không liên quan gì đến anh.”

 

Từ Viễn Châu mắt đỏ hoe giải thích.

 

Anh ta cũng cảm thấy uất ức, vụ Tống Văn Sương sẩy thai làm tất cả mọi người đồng loạt lao vào mắng anh ta té tát, anh ta chỉ có thể chịu đựng.

 

“Nếu anh không suốt ngày ở ngoài ăn chơi lêu lổng, nếu anh không lạnh lùng bạo lực với cô ấy thì cô ấy có bị trầm cảm, uống rượu giải sầu đến mức này không? Anh còn bày đặt uất ức cái gì? Đứa trẻ này là do chính tay anh hại c.h.ế.t!”

 

Ninh Noãn Noãn không nhịn nổi nữa, gào lên đầy phẫn nộ!

 

Tai Từ Viễn Châu ong ong cả lên, anh ta mở to mắt nhìn Ninh Noãn Noãn, nước mắt bất ngờ trào ra!

 

“Thế anh phải làm sao đây? Anh không thích cô ấy! Mẹ nó, nhìn thấy cô ấy là anh bực bội, anh thì làm được gì? Cô ấy trầm cảm ư? Người thật sự trầm cảm là anh đây này! Nghĩ đến việc phải sống cả đời với cô ấy, anh thà c.h.ế.t cho xong!”

 

Từ Viễn Châu cũng hoàn toàn suy sụp, ôm đầu khóc nghẹn ngào!