Cảm nhận được mùi hương lạnh như tre xanh từ môi anh, tôi mở to mắt nhìn.
Nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần, tôi cắn môi anh, muốn đẩy anh ra.
Trong miệng tôi tràn ngập vị tanh của máu.
Phó Lễ khẽ hừ lạnh, như phát điên mà siết chặt tôi hơn.
Như thể muốn nghiền nát tôi trong lòng anh.
Tôi luống cuống, giống như kiến bò trên chảo nóng.
Giọng Tạ Tu Văn vang lên cách đó vài bước:
“Anh Bùi, tôi có việc muốn cầu xin, đặc biệt đến gặp ngài.”
Tim tôi như ngừng đập trong giây lát.
Tôi mới nhận ra, không biết từ lúc nào, cấp dướ của Phó Lễ đã dựng một tấm bình phong.
Bóng dáng của Tạ Tu Văn mờ ảo thấp thoáng sau đó.
Tôi bất giác thở phào một hơi.
Nhưng ngay khi tôi hé môi thở ra, Phó Lễ đã giữ lấy gáy tôi, đột ngột tiến sâu hơn.
Tôi kinh ngạc mở to mắt.
Sao anh ta có thể làm như vậy?
Nhưng tôi chỉ có thể nhìn thấy đôi lông mi dài khẽ run rẩy và vành tai đỏ ửng của anh.
Cắn răng chịu đựng, tôi quyết định đáp lại.
Phó Lễ cứng người lại, đột ngột mở to mắt nhìn tôi.
Âm thanh ướt át đầy ám muội vang lên trong gian phòng nhỏ.
Tạ Tu Văn đang định nói gì, bỗng khựng lại.
Anh ta là đàn ông, lại thường lui tới chốn phong nguyệt, làm sao không nhận ra trong phòng đang xảy ra chuyện gì.
Chỉ nghĩ đến việc vị “Bùi Đại nhân” này là một thái giám, anh ta đã thấy ghê tởm.
Nghe đồn không ít thái giám tâm lý méo mó, thường hành hạ người khác trên giường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Túc Châu đồn rằng Bùi Đại Nhân phong thái như ngọc thụ lâm phong, không ngờ cũng là kẻ giả dối như vậy.
Trong lòng anh ta khinh bỉ, nhưng chỉ có thể đứng chờ một bên.
Đợi đến khi bên trong yên tĩnh lại,
Anh ta mới lên tiếng:
“Người nhà của tôi đã mang thai, nhưng hiện đang mắc trọng bệnh.
Tôi được biết ngài có bác sĩ riêng đi cùng, muốn nhờ bác sĩ đó đến khám cho cô ấy.
Đây là chút lòng thành, mong Bùi Đại nhân nhận cho.”
Nói xong, cấp dưới của Phó Lễ mang lên một hộp chứa vàng.
Tạ Tu Văn quả thật rất thuần thục trong việc hối lộ.
Trước đây, khi Thông phán Vương chưa bị Bùi Đại nhân xử tử, anh ta cũng dùng cách này để mua chuộc.
Phó Lễ chẳng buồn nhìn đến chiếc hộp mà Tạ Tu Văn mang lên.
Ngón tay dài của anh khẽ chạm vào môi tôi, hơi thở vẫn còn chút gấp gáp.
“Vì Tạ Tu Văn mà em có thể làm đến mức này sao? Chỉ tiếc là anh ta đến đây không phải vì em.”
Phó Lễ trầm giọng nói với Tạ Tu Văn:
“Người trong lòng của anh chỉ đáng giá thế này thôi sao?”
Tôi nhìn chiếc hộp đầy vàng, ít nhất cũng phải chục lượng.
Tạ Tu Văn vội vàng nói:
“Nếu vị bác sĩ đó chịu đến chữa trị, tôi nhất định sẽ tạ ơn hậu hĩnh!”
Tôi nắm lấy cổ áo của Phó Lễ:
“Không được đồng ý với anh ta.”
Phó Lễ nhướng mày:
“Người chồng của em đi cầu xin người ta còn biết đưa chút quà, em thì chỉ biết cãi thôi sao?”
Ánh mắt tôi rơi vào môi anh.