Cắt May Cho Người Tình

Chương 15



Tôi bất chợt kéo cổ áo anh và hôn lên đó lần nữa.

Đồng tử của Phó Lễ co rút lại.

Khi nụ hôn còn chưa kịp sâu hơn, tôi nghe giọng của Tạ Tu Văn bên ngoài:

“Nghe nói gần đây ở Noãn Hương Các có một nhóm nữ nhân Tây Vực đến, ai nấy dịu dàng như nước.

Người trên giường, tốt nhất vẫn nên là người mềm mại một chút, hy vọng khi đó đại nhân cùng thưởng thức.”

Đôi mắt Phó Lễ trở nên lạnh lùng:

“Người của tôi, đến lượt anh bình luận sao?

Ngay cả thái độ cầu xin cũng không có, ra ngoài quỳ rõ ràng rồi hãy quay lại!”

Tạ Tu Văn bị người lôi đi.

Phó Lễ vừa định cúi xuống hôn tôi lần nữa.

Tôi nhanh chóng tránh đi.

Anh nhìn chằm chằm vào môi tôi, yết hầu khẽ chuyển động:

“Chỉ như thế đã muốn xong chuyện với tôi à?”

Không thì phải làm sao?

Đúng lúc thuộc hạ của anh báo có việc gấp, tôi nhân cơ hội thoát ra.

Không dám nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh.

Phó Lễ nghiến răng:

“Em cứ chờ đó cho tôi.”

Anh đi cùng đám cấp dưới, lần này đi mấy ngày liền không về.

Tạ Tu Văn thì quỳ ngoài phủ nha cũng mấy ngày.

Nghe nói khi bị lôi đi, anh ta đã bất tỉnh.

Tôi biết đây là cơ hội hiếm có của mình.

Dựa vào quyền uy của Phó Lễ, tôi lén vào hộ phòng sửa lại hộ tịch của mình.

Chẳng cần phải ly hôn hay không ly hôn nữa,

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

tôi trực tiếp xóa sạch mọi ghi chép về cuộc hôn nhân này.

Cũng tiện làm luôn mấy tờ lộ dẫn, có đóng dấu quan phủ hẳn hoi.

Kế hoạch này tôi đã nghĩ đến từ lúc biết mình đang ở trong phủ nha.

Bắt Tạ Tu Văn viết hưu thư thật sự quá khó.

Đêm xuống, tôi lén rời khỏi phủ nha bằng cửa sau.

Lợi dụng bóng tối, tôi lần mò đến Tạ phủ.

Tôi bò qua lỗ chó, mò vào phòng của mình.

Dưới ánh trăng, tôi quan sát căn phòng.

Mọi thứ vẫn y hệt như khi tôi rời đi, giống như tôi chưa từng rời khỏi nơi này.

Vali tôi đã sếp vẫn được đặt trên bàn.

Tôi vui mừng khôn xiết.

Đây là tất cả gia sản của tôi trong những năm qua!

Ở chỗ Phó Lễ, tuy ăn mặc không thiếu thứ gì, nhưng lại chẳng có lấy một xu dính túi.

Tôi đã quản lý tiệm vải nhiều năm.

Tôi biết rõ một đồng tiền cũng có thể làm khó một anh hùng.

Ngay khi tôi cầm được bọc hành lý, một bàn tay đã giữ chặt lấy cổ tay tôi.

“Chúc Tiểu Linh, cô định đi đâu?”

Là Tạ Tu Văn.

Nhưng chẳng phải anh ta đang bệnh nặng sao?

Sao lại xuất hiện trong phòng tôi?

“Anh quản tôi đi đâu làm gì? Anh nhốt tôi vào ngục, tôi không chết, anh có phải rất thất vọng không?”

“Ai mong cô c.h.ế.t chứ?”

Tạ Tu Văn bước lên một bước, nhưng lại ôm lấy ngực, ho sù sụ.

“Đêm đó Vãn Yên suýt sảy thai, mẹ tôi đòi bắt cô hỏi tội, còn tôi thì bị cô đ.â.m trọng thương.

“Tôi biết nếu tôi gục ngã, cô chắc chắn không thể toàn mạng.v


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com