Cắt May Cho Người Tình

Chương 17



“Ngài, ngài là Phó Lễ? Sao có thể?”

Tạ Tu Văn kinh ngạc đến ngây người.

Rồi anh ta chỉ vào tôi:

“Vậy người hôm đó ở sau tấm bình phong thân mật với anh, là cô?”

Tôi không đáp.

Những năm qua, số phụ nữ mà anh ta hôn không thể đếm nổi.

Tôi chỉ mới hôn một người, nếu sớm biết nó tuyệt như thế, tôi đã chẳng cần giữ đạo làm gì.

Nói thật, tôi mới là người chịu thiệt.

Tạ Tu Văn lập tức bật cười điên dại:

“Mấy năm qua, hóa ra tôi bị đôi gian phu dâm phụ các người đùa giỡn trong lòng bàn tay!

“Lén lút qua lại bằng thư từ đã đành, còn dám ngay trước mặt tôi…

“Phó Lễ đã thành thái giám, vậy mà cô vẫn thà chọn anh ta. Đúng là hèn hạ!

“Tuyệt tử tuyệt tôn là đáng kiếp! Phó Lễ, anh đáng bị thế!”

Tôi hoang mang. Tôi và Phó Lễ nào có qua lại thư từ gì?

Phó Lễ thản nhiên nói:

“Nếu đã vậy, thì đến đây bồi tôi đi.”

Lưỡi d.a.o vung lên.

Tạ Tu Văn giật mình kêu thảm thiết.

Chỉ trong chốc lát, cả Tạ phủ đèn đuốc sáng trưng.

Đôi mắt Tạ Tu Văn đỏ ngầu:

“Ác quỷ, anh chính là ác quỷ! Làm quan mà dám tùy tiện g.i.ế.c người!”

“Tùy tiện sao?” Phó Lễ nhếch môi.

“Tôi trèo đến vị trí này, chẳng phải chỉ vì ngày hôm nay sao?

“Giết từ Nam Thành đến Bắc Thành còn chưa đủ thỏa lòng tôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tạ Tu Văn như bừng tỉnh, sợ hãi co rúm lại:

“Anh… anh vì chuyện năm xưa mà đến tìm chúng tôi báo thù?”

“Anh không thể g.i.ế.c tôi, tôi không phạm tội gì cả!”

Tạ Tu Văn không cam tâm, hét lớn:

“Chúc Linh, cô cứ thế mà bỏ đi sao?

“Tạ gia tôi đã đối xử với cô không tệ, vậy mà cô là một kẻ vong ân bội nghĩa!

“Mau bảo tên thái giám đó thả tôi ra!”

Tôi quay đầu nhìn anh ta:

“Thật sự đối xử với tôi không tệ sao?

“Cha mẹ tôi bị sơn tặc sát hại, chẳng lẽ không có bàn tay của Tạ gia trong đó?”

Đầu năm nay, tôi đã biết Tạ gia muốn độc chiếm thị trường, liên kết với các thương nhân Túc Châu gây khó dễ cho cha mẹ tôi.

Cuối cùng, họ đã chia cắt và chiếm đoạt hết sản nghiệp của gia đình tôi.

Lúc đó, tôi hoang mang cực độ, nhận ra mình đã gả vào nhà của kẻ thù.

Nhưng đúng là Tạ gia đã cho tôi một nơi nương náu.

Dù những chuỗi ngày lận đận của tôi bắt nguồn từ họ, tôi vẫn không đủ quyết tâm để báo thù, chỉ muốn rời xa tất cả.

Ánh mắt trốn tránh của Tạ Tu Văn đã nói rõ mọi chuyện.

Anh ta biết tất cả, vậy mà còn hỏi tôi câu đó sao?

Phó Lễ quay người, nắm lấy cổ áo tôi, kéo tôi ra khỏi suy nghĩ hỗn loạn.

Không quay đầu lại, anh ta ra lệnh:

“Tạ Tu Văn đã hối lộ bản quan, định mang gia quyến trốn đi trong đêm.

“Trên đường truy bắt, hắn đã bị xử tử tại chỗ.”

Một mệnh lệnh dứt khoát.

Đội vệ binh cầm s.ú.n.g đao lập tức tản ra khắp Tạ phủ.

Tiếng la hét vang lên khắp nơi.

Phó Lễ đặt tôi sang một bên, sát khí trên người không hề giảm bớt.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com