Cắt May Cho Người Tình

Chương 18



Anh nhìn tôi, lạnh nhạt:

“Thích chạy trốn đến vậy sao? Thế thì tôi cho em hai lựa chọn.

“Thứ nhất, vẫn làm vợ của Tạ Tu Văn, nhưng sẽ cùng hắn c.h.ế.t chung.”

Tôi vội la lên:

“Thứ hai! Thứ hai! Em chọn thứ hai!”

Tôi không muốn dính dáng đến Tạ Tu Văn thêm nữa.

Dù có chết, tôi cũng không muốn trên bia mộ của mình khắc tên Tạ Tu Văn.

Phó Lễ cười, đầu lưỡi khẽ chạm vào má trong.

Trong mắt anh lóe lên một tia nguy hiểm.

Khi bị anh ném lên giường, tôi mới hiểu nụ cười đó của anh mang ý gì.

Nhìn anh từ từ tiến lại gần, tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

“Anh, anh đừng làm bậy!”

“Chỉ hôn vài cái thôi.”

Anh nắm lấy gáy tôi:

“Thu lại ánh mắt thương hại đó đi.”

Nói xong, anh chiếm lấy môi tôi.

Không biết đã qua bao lâu, tôi ngồi dựa vào lòng anh, áo xộc xệch.

Cả hai đều thở dốc, hơi thở lộn xộn.

“Được rồi, giờ anh nên thả em ra.”

“Đã nói chỉ hôn vài cái thôi mà.”

Tôi hít sâu một hơi, ngẩng đầu:

“Được, hôn đi!”

Tự mình hứa thì tự mình giữ lời.

“Phó Lễ, anh thật là đồ khốn! Sao anh có thể…”

“Đừng động đậy.”

“Đồ lưu manh, đồ vô lại!”

Mặt tôi đỏ bừng, quay lưng lại với anh.

Ngay sau đó, tôi bị anh siết chặt trong vòng tay.

Phó Lễ khẽ thì thầm bên tai tôi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Em là của tôi, chỉ có thể là của tôi.”

“Thật tốt vì lần đầu của em dành cho tôi”

Tôi:….

Sợ tôi bỏ trốn, Phó Lễ sắp xếp nhiều lính gác canh giữ bên ngoài phòng tôi.

Bất kể tôi làm gì, họ đều theo sát.

Sau đêm đó, tôi bắt đầu trốn tránh anh.

Nghe nói dạo gần đây, anh bận rộn với việc dẹp thổ phỉ.

Lòng tôi lại nảy sinh ý định bỏ trốn.

Phó Lễ chuyển đến ở cùng phòng với tôi, quần áo của anh và tôi xếp lẫn vào nhau trong tủ.

Điều này khiến tôi có chút ngẩn ngơ.

Khi cưới Tạ Tu Văn, tôi từng mơ về cảnh quần áo của hai vợ chồng xếp chồng lên nhau, cùng sống trong một gian phòng.

Nhưng suốt những năm làm vợ chồng, anh ta hiếm khi bước vào phòng của tôi.

Phòng tôi không có bất kỳ đồ vật nào thuộc về anh ta.

Giờ đây, mọi thứ lại khiến tôi và Phó Lễ giống như một cặp vợ chồng thật sự.

Tôi thu lại suy nghĩ.

Tạ gia đã sụp đổ.

Túc Châu giờ không còn Tạ gia nữa.

Sau khi thu dọn hành lý, tôi vô tình làm rơi một chiếc hộp nhỏ trong tủ áo của Phó Lễ.

Trên đó có rất nhiều chữ ký của tôi!

Tôi kinh ngạc mở ra.

Bên trong là những lá thư, tất cả đều được viết vào một ngày: mùng 7 tháng 3.

Sinh nhật của tôi.

Trên thư là nét chữ của tôi, kể lể rằng tôi đã ăn những món bánh ngon, đã ngắm cảnh ở đâu đó.

Cuối mỗi lá thư là dòng: “Sinh nhật vui vẻ, Phó Lễ.”

Mỗi lá thư đều có hồi âm của anh.

Anh hồi âm rất ngắn gọn, bút lực sắc bén.

[Mọi sự bình an, đừng nhớ, cùng vui. Phó Lễ gửi.]

Những bức thư qua lại làm đầu tôi trống rỗng.

Không lạ khi Tạ Tu Văn nói có thư từ qua lại.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com