Cô ta bị hoảng sợ, và đã động thai.
Trong phòng của Vãn Yên, người ra kẻ vào tấp nập.
Tạ Tu Văn không màng đến vết thương của mình, chỉ túc trực bên cạnh cô ta.
Trong lúc đó, tiếng kêu la thảm thiết của Vãn Yên vang lên không ngớt.
Tôi đứng dưới mưa bên ngoài viện, suốt cả một đêm.
Đơn ly hôn, chắc chắn tôi sẽ không lấy được.
Kết cục của tôi, hoặc là bị dìm lồng heo, hoặc là vào ngục.
Phụ nữ muốn thoát khỏi bể khổ, luôn phải lột đi một lớp da.
Tạ Tu Văn xuất hiện khi mẹ chồng tát tôi một cái trời giáng.
Anh ta với gương mặt tái nhợt, chắn trước mặt tôi.
“Tu Văn, cháu đích tôn của ta suýt nữa bị nó khắc chết, con còn muốn bảo vệ nó sao?”
Mẹ chồng giận đến mức đòi dùng gia pháp đánh c.h.ế.t tôi.
Phải rồi, một người làm dâu không có nhà mẹ đẻ chống lưng như tôi,
vốn dĩ chỉ là một cô gái mồ côi, c.h.ế.t đi cũng chẳng làm ai xao động.
Nhưng Tạ Tu Văn cản bà lại:
“Mẹ, làm vậy là phạm luật. Giao cô ấy cho pháp luật xử lý đi.”
“Được, để nó bị đánh c.h.ế.t bằng gậy. Con thân với Thông phán Vương, bảo ông ta ‘chăm sóc’ nó thật tốt!
Để nó sống không bằng chết, để nó cũng nếm trải khổ đau mà cháu của ta đã chịu!”
Đầu tôi bị trùm một mảnh vải rách, tay chân bị trói, rồi bị ném vào nhà lao.
Không thấy được quang cảnh trong ngục, tôi chỉ biết co người trong góc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngoài cửa phòng giam, tiếng đùa cợt của vài tên cai ngục vang lên, không lớn không nhỏ.
“Nghe nói trong này nhốt phu nhân nhà họ Tạ, lúc đưa vào có nhìn thấy dáng người cô ta không?”
“Đừng có dại mà động vào bà ta, Thông phán Vương đã dặn phải ‘chăm sóc’ kỹ lắm đấy.”
“Ngốc thế! Ông ta nói ‘chăm sóc’ mà không hiểu ý là gì à?
Tạ Tu Văn vốn không coi trọng người vợ này, nếu thật sự muốn bảo vệ, làm gì lại đưa cô ta vào ngục?
Chúng ta đùa chút cũng chẳng sao.”
Tôi siết chặt chiếc trâm bạc trong tay.
Trước khi vào đây, tôi đã nghĩ kỹ rồi, nếu bị hành hạ, tôi thà tự kết liễu còn hơn.
Nhưng tôi cảm thấy không cam lòng.
Tại sao người phải c.h.ế.t lại là tôi?
Tại sao khi đ.â.m Tạ Tu Văn, tôi không dùng lực mạnh hơn?
Tiếng xích sắt lách cách vang lên.
Hai tên cai ngục bước vào phòng giam.
Tôi nín thở, không dám phát ra một tiếng động.
Nếu bọn chúng dám động vào tôi,
lần này dù có chết, tôi cũng sẽ kéo chúng theo.
Không ngờ, chúng dừng bước ngay trước mặt tôi, nhưng lại im lặng rất lâu.
Một mùi hương lạnh lẽo thoang thoảng qua, mảnh vải rách trên đầu tôi được gỡ xuống.
Bản năng khiến tôi siết chặt chiếc trâm bạc trong tay.
Khi mắt quen dần với ánh sáng, thứ đầu tiên tôi thấy là một bộ âu phục màu đen tuyền.