Trên đó thêu hình trúc đen, chính tay tôi đã thêu.
Ngoài quần áo tôi từng may cho những người phụ nữ mà Tạ Tu Văn mang đến,
tôi chỉ may đồ cho một vị khách bí ẩn.
Kể từ khi tôi tiếp quản tiệm vải, một tên tiểu đồng mỗi mùa đều ghé đặt may vài bộ mới.
Nhờ có vị khách hào phóng này, tiệm vải của tôi mới có thể trụ vững từ những ngày đầu khó khăn.
Khi may, tôi đã đoán người này rất cao lớn.
Bây giờ gặp mặt, quả không sai chút nào.
Anh ta buộc tóc cao, khóe môi khẽ nhếch như cười mà không phải cười.
Đứng trên cao, anh ta nhìn xuống tôi đầy ý tứ.
Tôi rụt người vào góc tường.
Áo tôi vẫn chưa khô sau khi dầm mưa, dính sát vào cơ thể.
Ánh mắt người trước mặt không hề né tránh, thản nhiên lướt qua tôi từ đầu đến chân.
“Chậc, Chúc tiểu thư đây mà, lần trước tôi đã tha cho cô, vậy mà cô cứ thích tự đ.â.m đầu vào tay tôi.”
“Phó… Phó Lễ?”
Giọng nói quen thuộc ấy.
Chỉ có Phó Lễ mới gọi tôi là ” Chúc tiểu thư”.
Tôi gần như không dám tin.
Dù gì cũng đã hơn mười năm không gặp.
Nhưng dáng vẻ ung dung, tự tại ấy chẳng khác gì ngày bé.
Anh ta cúi người, trong ánh mắt sững sờ của tôi, bế tôi lên bằng một tay.
“Thả tôi xuống, anh định làm gì?”
Tôi bị trói hai tay, không thể đẩy anh ta ra.
Anh ta chỉ dùng một tay, nhẹ nhàng vỗ lên lưng tôi: “Ngoan một chút.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lúc này tôi mới để ý, dưới chân anh ta là mấy xác cai ngục nằm bất động.
Cả người tôi lạnh toát, không dám thốt nên lời.
Không rõ anh ta định làm gì.
Liệu đây có phải là ý định bắt tôi để trả thù không?
Dù gì, tôi cũng từng bỏ rơi anh ta khi anh ta khốn cùng nhất.
Anh ta bế tôi đi thẳng ra khỏi nhà lao.
Dọc đường, chẳng ai dám ngẩng đầu nhìn chúng tôi, những người trong phủ nha đều kính cẩn gọi anh ta là ” Bùi Đại nhân”.
Bùi?
Nhưng chẳng phải anh ta họ Phó sao?
Tôi len lén quan sát đôi mày mắt sắc nét của anh ta.
Anh ta vẫn giữ vẻ bình tĩnh, thậm chí còn đủ nhàn hạ để đỡ tôi lên một chút.
Châm chọc: “Còn nhẹ hơn lần trước. Tên nhóc nhà họ Tạ đúng là chẳng biết chăm người.”
Chỉ trong thoáng chốc, tôi chợt hiểu, lần trước người cứu tôi cũng là anh ta.
Tôi cụp mắt xuống.
Nếu anh ta muốn trả thù, tại sao còn ra tay cứu tôi?
Tôi muốn hỏi anh ta định đưa tôi đi đâu.
Nhưng mắt tôi nặng trĩu, rồi ngất lịm trong vòng tay Phó Lễ.
Tôi mơ một giấc mơ dài.
Hồi đó, tôi và Tạ Tu Văn vừa cãi nhau.
Tôi chạy ra sân sau của học đường nghịch bùn, thì thấy Phó Lễ nhảy từ trên cây xuống.
Anh ta bỏ con ve bắt được vào túi áo đã bạc màu của mình.
Tôi chạy lại, nắm lấy tay anh ta: “Không được đâu, mẹ em nói không được ăn bậy mấy thứ lượm được!”
Anh ta không ngờ trong góc lại có tôi.