Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn

Chương 20: Sao lại ngủ không được?



Dư Cận Vãn sửng sốt hồi lâu, mặt đỏ tới tận mang tai như bị bỏng.

"Tôi...... Không phải......" Anh bối rối chẳng biết làm sao, cố vùng ra khỏi tay Hạ Tòng Sơn để đi.

Hạ Tòng Sơn sợ anh lại chạy mất nên ôm chặt người, Dư Cận Vãn giật nảy mình, đưa tay tát Hạ Tòng Sơn một cái.

Lâm Miểu lo lắng nhìn thầy mình rồi lại nhìn sếp mình --- Hoắc Dữ Xuyên, làm sao bây giờ, tớ phải giúp ai đây?

Còn nữa, hình như sắp trễ học rồi!

Hạ Tòng Sơn không hề tức giận mà trái lại càng vui hơn, "Đúng rồi! Chính là bàn tay này đây!"

Lâm Miểu: "......"

Sao sếp Hạ cứ như bị điên thế?

Còn Dư Cận Vãn giống hệt chú nai bị dọa sợ, thấy có người đi ngang qua thì càng hoảng hơn, giãy giụa nói: "Buông ra, tôi...... tôi gọi bảo vệ bây giờ."

Lâm Miểu vội vàng cùng Tiểu Trịnh kéo Hạ Tòng Sơn ra, "Xin lỗi thầy, sếp em say quá."

Hạ Tòng Sơn cãi: "Tôi không say, không nhận lầm đâu!"

Sau đó bị Tiểu Trịnh dứt khoát kéo đi.

Lâm Miểu thay mặt Hạ Tòng Sơn xin lỗi rồi vội vàng chạy vào lớp.

Giờ giải lao, cậu nhắn tin mách Hoắc Dữ Xuyên, "Sếp Hạ uống say ức hiếp thầy Dư!"

Hoắc Dữ Xuyên nhắn lại một dấu hỏi.

Lâm Miểu: "Anh ấy hôn thầy Dư!"

Hoắc Dữ Xuyên: "Vậy xúi thầy cậu đánh chết anh ta đi."

"Đánh rồi," Lâm Miểu nói, "Mặt sếp Hạ sưng vù luôn."

Hoắc Dữ Xuyên mặc kệ Hạ Tòng Sơn sống chết ra sao, "Đánh hay lắm."

Lâm Miểu im lặng một lát rồi lại hỏi: "Anh ấy thích thầy Dư à?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Không biết."

Lâm Miểu nhớ đến câu hỏi lúc trưa Hoắc Dữ Xuyên chưa trả lời, nhịn không được hỏi lại lần nữa: "Cậu thích ai thế?"

Hồi lâu sau Hoắc Dữ Xuyên mới trả lời: "Đừng hóng hớt nữa."

Nói chút xíu cũng không được sao, Lâm Miểu mắng thầm, nhỏ mọn.

Mấy ngày sau Hoắc Dữ Xuyên nhỏ mọn phải đi công tác mấy ngày, trước khi đi hắn bảo Lâm Miểu cần gì cứ nói với dì Trần.

Lâm Miểu nghĩ ngợi: "Vậy tớ sẽ về ký túc xá. Cậu đi vắng, ban đêm dì Trần cũng không ở đây, chỉ có mình tớ thôi."

Hoắc Dữ Xuyên không phản đối mà chỉ nói: "Có việc gì cứ gọi cho tớ nhé." Hắn dẫn theo Tiểu Trịnh đến thành phố C công tác, còn Lâm Miểu về trường, đúng lúc hôm sau Chu Trác có trận đấu bóng rổ. Lâm Miểu đi cổ vũ hắn, sau khi Chu Trác giành được cúp, cậu kích động về ký túc xá gọi video cho Hoắc Dữ Xuyên.

"Hoắc Dữ Xuyên, cậu nhìn nè!" Lâm Miểu hớn hở nói, "Đây là cúp Chu Trác giành được đó!"

Hoắc Dữ Xuyên gật đầu khen ngợi: "Giỏi thật."

Sau đó trông thấy Tưởng Nhạc Minh và Chu Trác cởi trần đi tới.

Hoắc Dữ Xuyên: "...... Sao họ không mặc áo?"

"Tại nóng quá ấy mà," Lâm Miểu nói, "Chu Trác mới đấu bóng xong, còn Tưởng Nhạc Minh cổ vũ toát đầy mồ hôi...... Lúc nóng ai cũng vậy hết."

Hoắc Dữ Xuyên: "Cậu cũng thế à?"

Lâm Miểu: "Đúng vậy."

Hoắc Dữ Xuyên không nói gì.

Lâm Miểu đoán Hoắc Dữ Xuyên không quen nhìn người khác cởi trần nên tắt cuộc gọi video rồi nhắn tin cho hắn.

"Cậu đi công tác sao rồi?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Ngủ không được."

Lâm Miểu: "Hả?"

Giấc ngủ của Hoắc Dữ Xuyên đã tốt hơn nhiều, trước đây thỉnh thoảng đi công tác, tuy ngủ không ngon lắm nhưng ít nhất cũng được vài tiếng.

"Cả đêm đều không ngủ sao?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Ừ."

Vậy phải làm sao đây? Thành phố C xa quá, cậu còn phải đi học nữa.

Lâm Miểu do dự một lát rồi trả lời: "Vậy cậu về sớm chút đi. Cuối tuần này về được không?"

Hoắc Dữ Xuyên nói: "Tuần sau lận."

Lâm Miểu: "Ừ, vậy cậu cố lên nha (ง'̀-'́)ง!"

Cậu chợt cảm thấy mình là người cực kỳ có ích cho xã hội.

Dù sao cũng có người thiếu cậu không ngủ được cơ mà.

Hai ngày sau là thứ Sáu, buổi chiều Lâm Miểu không có lớp, nghĩ đến Hoắc Dữ Xuyên đến chỗ lạ bị mất ngủ, còn phải bàn chuyện làm ăn, sợ hắn mất ngủ mấy ngày sẽ ngất xỉu.

Thế là cậu lén đặt vé đến thành phố C để cho Hoắc Dữ Xuyên một bất ngờ.

Hơn nữa thành phố C có rất nhiều món ngon, nếu cuối tuần Hoắc Dữ Xuyên bận việc thì cậu có thể dạo chơi một mình.

Cậu hỏi địa chỉ khách sạn của Hoắc Dữ Xuyên, sau khi đến nơi thì gọi điện cho Tiểu Trịnh, còn dặn hắn đừng nói với Hoắc Dữ Xuyên.

Tiểu Trịnh hơi kinh ngạc nhưng vẫn đưa thẻ phòng cho cậu.

Lâm Miểu nhẹ nhàng quẹt thẻ mở cửa rồi rón rén đi vào, tưởng tượng Hoắc Dữ Xuyên trằn trọc thao thức trên giường nhìn thấy mình sẽ kinh ngạc cỡ nào......

Sau đó cậu thấy Hoắc Dữ Xuyên trùm chăn ngủ say như chết trên giường.

Lâm Miểu: "......"

Sao không có tớ mà cậu ngủ ngon thế hả?!

Lâm Miểu tức chết, suýt nữa thì lay Hoắc Dữ Xuyên dậy, cậu nhẫn nhịn một lát rồi lấy điện thoại ra nhắn tin cho Hoắc Dữ Xuyên: "Cậu không cần tớ chút nào hết 😡!"

Hoắc Dữ Xuyên ngủ say như chết nên không nghe thấy chuông báo tin nhắn.

Lâm Miểu hậm hực nằm cạnh nhìn hắn chằm chằm.

Hoắc Dữ Xuyên nhíu mày, chẳng biết có phải gặp ác mộng hay không mà mồ hôi túa ra trên trán.

Lâm Miểu mím môi gọi hắn: "Hoắc Dữ Xuyên......"

Hồi lâu sau, Hoắc Dữ Xuyên mới chậm chạp mở mắt ra.

Dường như Hoắc Dữ Xuyên vẫn còn chìm đắm trong giấc mơ hỗn loạn nên bần thần nhìn cậu.

Lâm Miểu vẫn chưa nguôi giận, nói kháy hắn: "Cậu ngủ ngon quá ha......"

Còn chưa dứt lời thì Hoắc Dữ Xuyên bỗng nhiên chồm sang chặn miệng cậu.

Lâm Miểu sững sờ.

Cậu nhìn Hoắc Dữ Xuyên gần trong gang tấc, đầu óc trống rỗng, hai tai ù đi.

Tâm trí cậu rối bời, đột nhiên tự hỏi sao sếp Hạ mới hôn một cái đã nhận ra thầy Dư ngay?

Chẳng lẽ mỗi cái miệng hôn sẽ khác nhau sao?

Miệng Hoắc Dữ Xuyên nóng quá......

Khi được thả ra, Lâm Miểu vẫn còn hoang mang ngơ ngác. Cậu hé miệng lẩm bẩm: "Sao...... Sao cậu hôn tớ?"

Ánh mắt Hoắc Dữ Xuyên dần tỉnh táo lại. Hắn trầm mặc chốc lát rồi nói tỉnh bơ: "Tự dưng ngứa miệng quá."

Lâm Miểu: "......"