"Ngứa...... ngứa miệng?" Lâm Miểu trố mắt ngơ ngác nhìn Hoắc Dữ Xuyên.
Ngứa miệng thì có thể hôn bừa bãi sao?
Vậy chỗ phía dưới của cậu ngứa thì cũng chịch bừa bãi à?!
Hoắc Dữ Xuyên nhìn lảng đi chỗ khác rồi hỏi: "Sao cậu lại ở đây?"
Nhắc tới chuyện này, Lâm Miểu lại cáu, "Chẳng phải cậu nói ngủ không được sao? Nhưng rõ ràng lúc nãy tớ thấy cậu ngủ ngon lắm mà!"
"Đâu phải ngủ," Hoắc Dữ Xuyên nói tỉnh bơ, "Tại hai ngày trước mất ngủ nên mệt quá ngất xỉu thôi."
Lâm Miểu nhíu mày, nửa tin nửa ngờ hỏi, "Thật không?"
"Thật," Hoắc Dữ Xuyên nhìn chằm chằm đôi môi đỏ rực vì bị hôn của cậu, yết hầu nhấp nhô, "Cậu sợ tớ ngủ không được nên mới đến đây sao?"
Lâm Miểu hầm hừ: "Nhưng không có tớ cậu vẫn ngủ ngon mà......"
"Không ngon đâu," Hoắc Dữ Xuyên nói, "Toàn gặp ác mộng thôi."
Lâm Miểu nhớ lại lúc nãy hắn toát mồ hôi lạnh như mơ thấy ác mộng thật, "Cậu mơ thấy gì vậy?"
Hoắc Dữ Xuyên ngập ngừng: "Bị chó cắn, bị ma đuổi."
"Thảm vậy sao," Lâm Miểu hơi tha thứ cho hắn, cậu nhớ hồi bé nghe mẹ nói sợ cái gì thì sẽ mơ thấy cái đó, càng sợ càng hay mơ, "Cậu từng bị chó cắn à?"
Hoắc Dữ Xuyên: "...... Ừ."
Hắn xích lại gần, nói vừa thành khẩn vừa tội nghiệp: "Không có cậu tớ ngủ chẳng ngon gì cả."
Cơn giận của Lâm Miểu tiêu tan quá nửa, lẩm bẩm nói: "Được rồi, vậy cậu mau ngủ đi, ngày mai còn phải bàn chuyện làm ăn nữa đúng không?"
Hoắc Dữ Xuyên "ừ" một tiếng rồi nhìn Lâm Miểu buồn ngủ ríu cả mắt, có lẽ lặn lội đường xa đến đây cũng rất mệt nên chỉ chốc lát sau cậu đã thiếp đi.
Ánh đèn vàng ấm áp chiếu vào khuôn mặt hiền hòa của cậu, vừa ngoan vừa yên tĩnh.
Hoắc Dữ Xuyên nhìn cậu, bỗng nhiên không nỡ ngủ.
Hắn không ngờ Lâm Miểu sẽ đến tìm mình, mặc dù chỉ vì một lời nói dối hoang đường nhưng cũng đủ bất ngờ rồi. Cứ ngỡ đó chỉ là ảo tưởng cứu rỗi mình trong giấc mơ hỗn loạn, thì ra lại là thật.
Người hắn muốn gặp nhất cứ thế đeo ba lô xuất hiện trước mắt hắn.
Hoắc Dữ Xuyên nhìn thật lâu mới cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường, thấy Tiểu Trịnh gọi cho mình, có lẽ muốn nhắc hắn rằng Lâm Miểu tới đây, nhưng hắn không nghe thấy.
Còn có tin nhắn của Lâm Miểu nói hắn không cần mình, kèm theo một emoji phẫn nộ.
Ngón tay Hoắc Dữ Xuyên vuốt ve emoji phẫn nộ kia, sau đó gõ hai chữ "Cần lắm".
Lâm Miểu ngủ một giấc đến sáng hôm sau, khi tỉnh lại Hoắc Dữ Xuyên đã ra ngoài, nhắn tin cho cậu biết tầng hai khách sạn có phục vụ bữa sáng.
Cậu nhìn thấy phía trên có một tin nhắn khác do Hoắc Dữ Xuyên gửi tối qua: "Cần lắm".
Khóe miệng Lâm Miểu nhếch lên, nghĩ kỹ lại vẫn thấy hôn môi hơi kỳ quái nên muốn tìm người hỏi thử.
Cậu lên mạng đăng bài: "Bạn thân hôn nhau một cái có bình thường không?"
Đăng xong cậu đi rửa mặt, sau đó xuống lầu ăn sáng.
Khi cậu mở bài đăng kia ra thì thấy khá nhiều người trả lời, nhưng mọi chuyện càng kỳ quái hơn.
"Không bình thường, phải hôn hai cái."
"Không bình thường, phải làm một nháy."
"Bạn thân cũng không cho hôn thì còn làm bạn thân chi nữa?"
"Dù sao Quan Vũ cũng không hôn Trương Phi đâu."
"Bình thường mà, chịch cũng bình thường lắm."
"Bình thường mà, sáng nào ngủ dậy tui cũng ôm bạn thân hôn mấy cái hết."
Sau đó có người hỏi: "Chỉ hôn mấy cái thôi sao? Kể rõ hơn đi."
"Kể rõ hơn đi."
"Kể rõ hơn đi."
......
Sau đó ai cũng xúm vào hỏi người ôm bạn thân hôn mấy cái kia, chẳng ai để ý đến cậu nữa.
Vậy tóm lại là bình thường hay không bình thường đây?
Lâm Miểu xoắn xuýt một lát rồi hỏi người ôm hôn bạn thân kia, "Các cậu cũng ngủ chung với nhau à?"
Một lát sau, người kia trả lời: "Đúng vậy, trước khi ngủ cũng phải hôn mấy cái mới ngủ được."
Lâm Miểu: "......" Các cậu là bạn thật sao?
Lâm Miểu không tìm được đáp án nên đành phải hỏi các bạn cùng phòng trong nhóm chat.
"Các cậu...... có hôn bạn mình không?"
Hà Duật: "?"
Tưởng Nhạc Minh: "Đệt, chắc không phải cậu muốn hôn tớ đấy chứ?"
Lâm Miểu thử tưởng tượng rồi nhăn mặt trả lời: "Gớm chết."
Tưởng Nhạc Minh: "Vậy cậu muốn hôn ai?!"
Lâm Miểu trả lời ngay: "Không có."
Chu Trác: "Lúc đấu bóng thắng có thấy người khác hôn nhau."
Tưởng Nhạc Minh: "Đúng đúng, tớ cũng thấy! Vui quá nên ôm nhau hôn!"
Chu Trác: "Các cậu cũng thắng à?"
Lâm Miểu: "Không phải."
Chu Trác: "Vậy sao lại hôn?"
Lâm Miểu: "Vì ngứa miệng."
Tưởng Nhạc Minh: "Miểu à, cậu thật đáng sợ, ngứa miệng thì hôn bạn mình sao."
Lâm Miểu: "Đâu phải tớ ngứa miệng!"
Hà Duật: "Vậy ai hôn cậu?"
Lâm Miểu làm thinh, không dám nói là Hoắc Dữ Xuyên.
Hà Duật lại hỏi: "Vậy họ có hôn người khác không?"
Người khác? Lâm Miểu sững sờ, đúng vậy, lúc Hoắc Dữ Xuyên ngứa miệng có phải cũng hôn người khác không?
Cậu lập tức nhắn tin cho Hoắc Dữ Xuyên, "Lúc cậu ngứa miệng có hôn Tiểu Trịnh không?"
"Có hôn sếp Hạ không?"
Chẳng biết có phải Hoắc Dữ Xuyên đang bận hay không mà không trả lời.
Lâm Miểu nhớ lại lần trước Hoắc Dữ Xuyên nói đã từng hôn, biết đâu vì ngứa miệng nên mới hôn người ta cũng nên!
Chắc vì tối qua mình tình cờ ở đây, hắn cũng chẳng có ai khác để hôn cả.
Nếu tối qua hắn ngủ chung với Tiểu Trịnh thì sẽ hôn Tiểu Trịnh sao?
Đúng là một cái miệng dễ dãi mà!
Thế là buổi tối trở về, Hoắc Dữ Xuyên thấy Lâm Miểu đeo khẩu trang ngồi trên giường xem điện thoại.
Hắn đưa tay sờ trán cậu, "Bị cảm à?"
"Không phải," Lâm Miểu liếc hắn một cái rồi hỏi, "Sao cậu không trả lời tin nhắn của tớ?"
Hoắc Dữ Xuyên thản nhiên đáp: "Không thấy."
Lâm Miểu: "Nếu cậu ngứa miệng nữa thì có hôn Tiểu Trịnh không?"
Hoắc Dữ Xuyên đánh trống lảng: "Hỏi chuyện này làm gì?"
Lâm Miểu giẫm lên chăn nói: "Để tớ gọi Tiểu Trịnh tới cho cậu hôn."
Hoắc Dữ Xuyên: "Quấy rối nhân viên là phạm pháp đó."
Lâm Miểu: "......"
"Cậu chưa từng hôn Tiểu Trịnh sao?"
Hoắc Dữ Xuyên tháo cà vạt đi tới phòng tắm, "Chưa."
Lâm Miểu lẩm bẩm: "Vậy là hôn người khác chứ gì......"
Khi Hoắc Dữ Xuyên tắm xong đi ra thì Lâm Miểu đã ngủ. Trên mặt cậu vẫn đeo khẩu trang, nằm nghiêng ôm chăn, một chân gác trên chăn, quần ngủ bị xếch lên để lộ bắp chân.
Hoắc Dữ Xuyên ngồi xuống mép giường, nghe cậu thở đều đều thì nhẹ nhàng tháo khẩu trang ra.
Đêm khuya tĩnh mịch, Hoắc Dữ Xuyên cúi xuống thì thầm: "Không hôn người khác đâu."
"Hả?" Lâm Miểu trên giường đột ngột mở mắt ra, "Nhưng rõ ràng lần trước cậu nói hôn rồi mà?"
Hoắc Dữ Xuyên: "......"