Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn

Chương 23: Vui lên đi



Trong khoảnh khắc, đầu óc Lâm Miểu như đứng máy, bị một đống bột nhão lấp kín, không cách nào suy nghĩ, chỉ còn câu "Nó thích em đấy" của Hoắc Minh Triết văng vẳng bên tai.

Cậu đờ đẫn để mặc Hoắc Dữ Xuyên kéo mình ra khỏi đại sảnh khách sạn, cứ như quên mất cách nói chuyện, lắp bắp hỏi: "Anh ấy nói...... ai thích tớ vậy?"

Hoắc Dữ Xuyên dừng chân lại rồi quay đầu nhìn cậu, bàn tay siết chặt nhưng trên mặt chẳng có chút cảm xúc nào.

Hắn đến gần một bước, nhìn chằm chằm người trước mắt rồi hỏi: "Cậu nghĩ xem?"

Tim Lâm Miểu đột nhiên đập loạn, đụng vào lồng ngực cậu, gò má nóng bừng, nóng đến nỗi đầu óc choáng váng.

Cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra mà chỉ thấy hoang mang bối rối, lập tức rút tay về.

"Tớ...... Hoắc Dữ Xuyên, cậu......"

Lòng bàn tay Hoắc Dữ Xuyên trống rỗng, đôi mắt đang nhìn cậu chăm chú bỗng nhiên ảm đạm. Hắn đút tay vào túi rồi thản nhiên nói: "Tớ còn thích dì Trần, thích Tiểu Trịnh nữa...... Sao, cậu không thích à?"

Nhịp tim Lâm Miểu từ từ chậm lại, khóe miệng hơi nhếch lên, ngẩn ngơ hỏi: "Là...... kiểu thích này sao?"

Hoắc Dữ Xuyên quay lưng đi ra ngoài, "Chứ còn kiểu nào nữa?"

Lâm Miểu rối bời, không tả được đây là cảm giác gì. Cậu đi theo hỏi: "Vậy sao anh cậu nói đó là bí mật?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Tại anh ta lên cơn thôi."

Sao lại mắng người ta chứ? Lâm Miểu nhìn hắn, "Cậu đang giận à?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Không phải."

Nhưng nhìn hắn chẳng vui chút nào, Lâm Miểu nghĩ thầm, cứ như muốn đánh chết anh mình vậy.

Tiểu Trịnh lái xe chờ bên ngoài. Sau khi lên xe, Hoắc Dữ Xuyên im lặng nhìn xe cộ và người đi đường qua lại ngoài cửa sổ, chẳng biết đang nghĩ gì nữa.

Lâm Miểu trầm tư một hồi, cảm thấy có lẽ phản ứng lúc nãy của mình làm hắn không vui, thích bạn bè và trưởng bối là điều hết sức bình thường, thế mà mình lại hoảng lên, Hoắc Dữ Xuyên là người sĩ diện, chắc hắn thẹn quá hóa giận thôi.

Cậu nghĩ ngợi rồi chân thành nói với Hoắc Dữ Xuyên: "Tớ cũng thích cậu và Tiểu Trịnh lắm!"

Xe đột ngột thắng gấp làm Lâm Miểu hoảng hồn ôm chầm Hoắc Dữ Xuyên bên cạnh.

"Xin lỗi," Tiểu Trịnh nói, "Run chân."

Hắn lái xe đi tiếp rồi nói: "Không cần đâu."

Lâm Miểu quên buông Hoắc Dữ Xuyên ra mà vẫn ôm hắn: "Sao cơ?"

Tiểu Trịnh vô cảm nói: "Không cần thích tôi đâu."

Lâm Miểu: "......"

Lâm Miểu hết sức tổn thương, "Thích như bạn ấy!"

Tiểu Trịnh liếc nhìn Hoắc Dữ Xuyên qua kính chiếu hậu rồi nói: "Đưa tiền là được rồi."

Lâm Miểu hỏi Hoắc Dữ Xuyên: "Sao anh ấy còn thích tiền hơn tớ nữa vậy?"

Hoắc Dữ Xuyên lạnh lùng nói: "Vậy cậu ôm tiền đi."

Lâm Miểu chậm chạp buông hắn ra rồi dỗ dành: "Cậu vui lên đi mà."

Vẻ mặt Hoắc Dữ Xuyên lạnh tanh: "Vui muốn chết luôn."

Lâm Miểu: "......"

Người này khó dỗ ghê.

Họ đến một nhà hàng Nhật, Lâm Miểu thấy Hoắc Dữ Xuyên chẳng ăn bao nhiêu thì hỏi hắn không thích à?

Hoắc Dữ Xuyên vừa nghe chữ "thích" đã lập tức nhíu mày, Lâm Miểu không hỏi nữa mà ân cần nói: "Chiều nay tớ về trường, ban đêm cậu ngủ ngon nhé." Sau đó còn nói: "Ngủ không được thì về sớm chút đi."

Hoắc Dữ Xuyên nhìn cậu, sắc mặt có vẻ khá hơn, khẽ "ừ" một tiếng.

Đúng lúc này, một chàng trai nhuộm tóc xám đi tới cười hỏi Lâm Miểu: "Chào cậu, cho mình làm quen nhé?"

Trong miệng Lâm Miểu đang nhai sushi, lập tức quay sang nhìn Hoắc Dữ Xuyên rồi "ưm ưm" mấy tiếng.

Chàng trai tóc xám lộ vẻ thất vọng, "Đây là bạn trai cậu à?"

Lâm Miểu: "......"

Lâm Miểu vội vã lắc đầu, hai mắt chàng trai lại sáng lên, "Vậy cho tớ số điện thoại nhé?"

Hoắc Dữ Xuyên trầm mặc bưng trà lên uống.

Lâm Miểu đột nhiên nổi cáu --- Chẳng phải Hoắc Dữ Xuyên nói không được cho người khác số điện thoại à? Sao không từ chối giùm cậu chứ? Trà uống ngon lắm đúng không?!

Cậu nuốt sushi trong miệng rồi nói: "Không được."

Chàng trai vẫn chưa chịu thua, "Làm quen thôi mà, biết đâu có duyên cũng nên, mình ở gần đây......"

Lâm Miểu ụp nồi cho Hoắc Dữ Xuyên, "Anh ấy không cho."

Chàng trai nở nụ cười, "Anh ta có phải bạn trai cậu đâu mà quản nhiều thế."

Lâm Miểu dọa hắn: "Nhưng anh ấy là chồng tôi."

Chàng trai: "......"

"Vậy à," chàng trai ngượng ngùng nói, "Làm phiền rồi, hai người cứ từ từ ăn nhé."

Chàng trai tóc xám vừa đi thì Hoắc Dữ Xuyên che miệng ho sặc sụa như sắp chết, "Khụ khụ khụ......"

Lâm Miểu giật nảy mình, vội vàng vỗ lưng hắn, "Cậu không sao chứ? Bị sặc à?"

Hoắc Dữ Xuyên ho một lúc lâu mới bình tĩnh lại. Mắt hắn hơi đỏ lên, khi ngẩng đầu nhìn Lâm Miểu, trong mắt hắn chứa đựng một cảm xúc mà cậu không thể hiểu được.

Hắn khàn khàn hỏi, "Tớ là chồng cậu à?"

Gò má Lâm Miểu nóng ran, "Ai bảo cậu xem náo nhiệt làm gì, tại tớ sợ người kia không chịu đi chứ bộ."

Cậu ăn hai miếng sushi rồi nói tiếp: "Cậu đừng hiểu lầm, tớ không thích nam đâu."

Nói xong lại lẩm bẩm thêm một câu, "Ý là thích kiểu kia chứ không phải thích như bạn bè."

Hoắc Dữ Xuyên nhìn chằm chằm quai hàm phồng lên của cậu, "Chắc không?"

"Chắc chứ," Lâm Miểu nói, "Từ nhỏ đến lớn tớ chưa bao giờ thích con trai cả."

Hoắc Dữ Xuyên: "Vậy cậu từng thích con gái rồi à?"

Lâm Miểu sững sờ, "Hình như...... cũng không có."

Hoắc Dữ Xuyên: "Nói vậy nghĩa là cậu không thích người rồi."

Lâm Miểu: "......"