Giờ Lâm Miểu mới nhận ra lời Hoắc Dữ Xuyên nói hình như cũng có lý.
Chẳng lẽ mình thật sự là một người lạnh lùng vô tình sao?
Nhưng nghĩ một hồi cậu lại thấy không đúng, "Biết đâu tớ vẫn chưa gặp được người mình thích thì sao?"
Hoắc Dữ Xuyên hỏi khẽ, "Vậy sao cậu biết chắc mình không thích nam?"
Lâm Miểu nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi trầm ngâm hỏi: "Chẳng lẽ tớ phải cho mấy anh chàng kia một cơ hội sao?"
Hoắc Dữ Xuyên: "......"
"Mấy anh chàng?" Hoắc Dữ Xuyên lạnh lùng nói, "Nhiều quá nhỉ."
Lâm Miểu cúi đầu ăn cơm, lẩm bẩm nói: "Tớ cũng chẳng biết nữa, hình như hầu hết người tỏ tình với tớ đều là nam cả."
Cậu nhớ lại: "Hồi năm nhất lớp trưởng bên cạnh tỏ tình với tớ, tớ nói mình không thích nam, cậu ta bảo tớ nói dối."
Ánh mắt Hoắc Dữ Xuyên trầm xuống, "Lớp trưởng bên cạnh?"
"Đúng vậy," Lâm Miểu nói, "Lúc đó cậu ta thường xuyên mua cơm cho tớ, nhiệt tình lắm, quan tâm lớp tớ hơn cả lớp trưởng, tớ còn khen cậu ấy là người tốt nữa."
Thật là một từ quen thuộc, Hoắc Dữ Xuyên nghĩ, lúc trước hắn trả nợ giùm cha Lâm Miểu, cậu cũng khen hắn là người tốt.
Có lẽ hắn chẳng có gì đặc biệt cả, chỉ là một "người tốt" nhiệt tình mà thôi.
"Một buổi chiều nọ," Lâm Miểu kể, "Cậu ta đột nhiên chặn tớ ở phòng vệ sinh rồi nói thích tớ."
Hoắc Dữ Xuyên nhíu mày, "Rồi sao?"
"Tớ nói mình không thích nam," Lâm Miểu bỗng nhiên không ăn được nữa, "Cậu ta tức giận bảo tớ nói dối, tớ cười với cậu ta bao nhiêu lần mà sao không thích cậu ta được chứ."
Hoắc Dữ Xuyên thấy lông mày cậu trĩu xuống thì định đưa tay xoa, nhưng sau đó lại thôi.
Hắn chưa kịp mở miệng thì nghe Lâm Miểu tức giận nói: "Đồ khùng, bộ tớ không được cười hay sao? Chẳng lẽ mỗi ngày mở mắt ra phải khóc à?"
Hoắc Dữ Xuyên: "......"
"Tớ đá cậu ta một cú rồi nhốt cậu ta trong toilet luôn." Lâm Miểu gắp một lát cá hồi bỏ vào miệng, "Sau đó tớ tránh mặt cậu ta, dù có vô tình gặp phải cũng không dám cười, Tưởng Nhạc Minh còn tưởng tớ có thù với cậu ta nữa."
Hoắc Dữ Xuyên không nói gì mà chỉ gọi thêm cho cậu một đĩa sashimi.
Buổi chiều Lâm Miểu về trường, ban đêm làm xong bài tập nhóm đã gần 12 giờ.
Cậu nằm trên giường, cứ tưởng sẽ buồn ngủ lắm, nhưng trằn trọc hồi lâu vẫn không ngủ được.
Cậu băn khoăn nghĩ chẳng lẽ bệnh mất ngủ của Hoắc Dữ Xuyên cũng lây à?
Cậu mò lấy điện thoại đầu giường rồi vô thức mở tấm ảnh mình chụp Hoắc Dữ Xuyên chiều nay.
Tâm trạng Hoắc Dữ Xuyên có vẻ không vui, thấy Lâm Miểu giơ điện thoại lên thì ngẩng đầu nhìn cậu. Sống mũi hắn cao vút, khuôn mặt góc cạnh, chỉ có khóe miệng hơi trĩu xuống, sắc mặt không tốt lắm.
Lâm Miểu cho hắn xem ảnh rồi nói: "Hoắc Dữ Xuyên, nhìn cậu kìa, cứ như người ta nợ cậu nhiều tiền lắm vậy."
Hoắc Dữ Xuyên: "Chẳng phải cậu nợ tớ nhiều tiền lắm sao?"
Lâm Miểu yên lặng ngậm miệng rồi ngẩng đầu nhìn trời.
Trong phòng ngủ rất yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng ngáy của bạn cùng phòng. Lâm Miểu nhìn ảnh chụp một lát rồi nhắn tin cho Hoắc Dữ Xuyên: "Cậu ngủ được không?"
Hoắc Dữ Xuyên trả lời rất nhanh: "Sao chưa ngủ nữa?"
Lâm Miểu nói: "Chắc bị cậu lây bệnh rồi."
Lâm Miểu cứ tưởng Hoắc Dữ Xuyên sẽ áy náy, ai ngờ hắn trả lời: "Hay tại ăn no quá?"
Lâm Miểu: "......"
"Tớ ham ăn ham ngủ lắm đúng không?!"
Hoắc Dữ Xuyên: "Như vậy không tốt à?"
Lâm Miểu: "Giống heo lắm!"
Hoắc Dữ Xuyên: "Không đâu."
Lâm Miểu vừa hơi nguôi giận thì thấy hắn nhắn tiếp: "Heo đâu biết xài điện thoại."
Lâm Miểu tức chết, "Tớ không thèm nói chuyện với cậu nữa!"
Nhắn xong cậu ném điện thoại sang một bên rồi trùm chăn ngủ.
Chốc lát sau lại thò tay ra khỏi chăn tìm điện thoại mình vừa ném đi.
Cậu bật màn hình lên, trên đó hiện ra tin nhắn cuối cùng mà Hoắc Dữ Xuyên gửi tới.
"Ngủ sớm chút đi."
Lâm Miểu hừ một tiếng rồi ôm chăn ngủ.
Sáng thứ Ba, Lâm Miểu đang ở trong lớp thì điện thoại sáng lên.
Cậu lấy ra xem, trông thấy tin nhắn của Hoắc Dữ Xuyên.
"Trưa nay đến công ty ăn nhé."
Hai mắt Lâm Miểu sáng lên, "Cậu sắp về rồi hả?"
Hoắc Dữ Xuyên: "Ừ."
Lâm Miểu vui vẻ nói: "Tớ muốn ăn bánh kem nữa!"
Hoắc Dữ Xuyên: "Lên máy bay, tắt máy đây."
Lâm Miểu: "Cậu thấy rồi mà!"
Hoắc Dữ Xuyên: "Mù rồi."
Buổi sáng Lâm Miểu chỉ học một tiết, sau khi tan học thì đi thẳng tới công ty Hoắc Dữ Xuyên.
Cậu nghĩ chắc mấy ngày qua Hoắc Dữ Xuyên ngủ không ngon, trưa nay phải ngủ bù mới được.
Lâm Miểu đến văn phòng Hoắc Dữ Xuyên, hắn và Tiểu Trịnh vẫn chưa về.
Cậu ngồi trên sofa ôn lại bài học sáng nay, đột nhiên nghe thấy một tiếng "xoảng" trong phòng bên cạnh, tiếp theo là tiếng la thất thanh của dì tạp vụ.
Bên cạnh là phòng Tiểu Trịnh, Lâm Miểu vội vàng chạy qua xem, trông thấy bình thủy tinh đựng cây thủy sinh trên bàn đã bị vỡ, nước đổ lênh láng khắp bàn.
Dì tạp vụ hoảng hốt dọn dẹp hồ sơ trên bàn rồi sốt ruột giải thích, "Dì chỉ định thay nước thôi...... Ôi, ướt hết rồi, làm sao bây giờ?"
Lâm Miểu vội vàng phụ bà dọn dẹp giấy tờ trên bàn.
Cũng may dọn kịp nên chỉ có mấy hồ sơ dính nước. Dì tạp vụ hấp tấp đem đi phơi, chỉ mong không phải là tài liệu quan trọng.
Lâm Miểu an ủi bà mấy câu rồi lau sạch nước trên bàn. Sau khi dọn dẹp xong, cậu kiểm tra lại xem còn tài liệu nào bị ướt không, thoáng thấy trong đống giấy tờ vừa dọn sang một bên có một quyển sổ ghi "Những điểm chính của kế hoạch mất ngủ".
Mất ngủ? Lâm Miểu không khỏi thắc mắc, nói về Hoắc Dữ Xuyên sao?
Cậu vô thức lật ra trang đầu tiên.
Hoắc tổng nói tự dưng mình hơi buồn ngủ.
Chờ Hoắc tổng ngủ mới xuất hiện.
Lời thoại chính: "Ồ, lâu lắm rồi chưa thấy Hoắc tổng ngủ ngon như vậy."
Gọi cho bác sĩ hủy lịch hẹn.
Trên sổ chỉ có mấy dòng chữ ngắn ngủi nhưng lại làm Lâm Miểu sững sờ.
Cậu lật sang trang tiếp theo.
Ngồi chờ ngoài cổng trường, giả bộ tình cờ gặp.
Hoắc tổng lại ngủ.
Lời thoại chính: "Ba ngày rồi Hoắc tổng chưa ngủ."
(Không biết nói gì thì nói "Chà, thần kỳ thật.")
Trang kế tiếp.
Ngồi chờ ngoài trường, ký hợp đồng.
Lời thoại chính: "Hai ngày nay Hoắc tổng đều bị mất ngủ."
"Có tác dụng giúp ngủ ngon."
(Đọc hợp đồng, chỗ nào không hiểu thì nói hỏi Hoắc tổng.)
(Hai mươi năm đúng là hơi điên thật.)
......
Thang máy "ting" một tiếng, Hoắc Dữ Xuyên xách bánh kem đi ra.
Hắn đi ngang văn phòng Tiểu Trịnh, thấy Lâm Miểu đứng quay lưng về phía mình.
Hắn gõ cửa một cái, "Sao cậu lại ở đây?"
Lâm Miểu nắm chặt quyển sổ trong tay, khi quay đầu lại khóe mắt hơi đỏ lên.
Cậu há to miệng, cổ họng nghẹn ứ.
Cậu hỏi: "Hoắc Dữ Xuyên, cậu thật sự không ngủ được sao?"
-----
Miểu: Đồ lừa đảo!