Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn

Chương 31: Điều ước sinh nhật



Thế là Hoắc Dữ Xuyên chưa lau khô tóc đã bị kéo tới bàn làm bài tập.

Lâm Miểu cầm khăn đứng sau lưng lau từng túm tóc ướt sũng của hắn, hệt như thợ cắt tóc học việc vụng về.

Hoắc Dữ Xuyên: "...... Đừng lau nữa."

"Không được," Lâm Miểu lau rất kỹ, "Mẹ tớ nói tóc ướt dễ bị cảm lắm."

Trong phòng rất yên tĩnh, tiếng mưa rả rích vọng qua cửa sổ.

Hoắc Dữ Xuyên nắm chặt cây bút trong tay, ngòi bút đung đưa nhưng thật lâu sau vẫn chưa viết được chữ nào.

"Lâm Miểu," cổ họng hắn khô khốc, nói một cách khó nhọc, "Nếu có người thích cậu......"

"Không được yêu sớm!" Dường như "Radar yêu sớm" của Lâm Miểu báo động nên cậu lập tức ngắt lời, "Thầy nói yêu đương sẽ chểnh mảng học tập, điểm số giảm sút, sau này thi rớt đại học phải đi lượm ve chai đó!"

Hoắc Dữ Xuyên: "......"

Giờ Lâm Miểu mới nhớ ra hỏi: "Ai thích tớ vậy?"

Hoắc Dữ Xuyên cúi đầu làm bài, "Không biết."

Lâm Miểu cũng chẳng để ý, lại nghĩ tới một chuyện, "Hoắc Dữ Xuyên, sao cậu lại ở trong hẻm gần nhà tớ vậy?"

Cậu vui vẻ hỏi: "Tới tìm tớ đúng không?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Không phải, đi ngang qua thôi."

Lâm Miểu: "Nhưng đây đâu phải đường về nhà cậu?"

Hoắc Dữ Xuyên không trả lời, Lâm Miểu đang định hỏi tiếp thì nghe mẹ mình gõ cửa rồi nói: "Ăn cơm thôi."

Lâm Miểu lập tức quên béng mọi chuyện, kéo Hoắc Dữ Xuyên đi ăn cơm.

Bữa tối chỉ có những món đơn giản thường ngày, ba người trong nhà thay phiên nhau gắp đồ ăn cho Hoắc Dữ Xuyên làm chén hắn chất cao như núi.

Cha Lâm còn hỏi hắn có muốn uống rượu không, bị mẹ Lâm đạp cho một cái, hỏi ông muốn uống đúng không?

Cha Lâm chối đây đẩy.

Lâm Miểu nói với Hoắc Dữ Xuyên cha mình rất hay uống rượu lén.

Hoắc Dữ Xuyên im lặng ăn hết đồ ăn trong chén.

Đêm đó Hoắc Dữ Xuyên ở lại nhà Lâm Miểu, làm hết bài tập ngày mai phải nộp dưới sự giám sát của lớp phó học tập họ Lâm.

Lâm Miểu buồn ngủ ríu cả mắt, làm xong lập tức thúc giục Hoắc Dữ Xuyên đi ngủ, nhường cho hắn một nửa giường và chăn của mình.

Trong lúc mơ màng, cậu nghe thấy Hoắc Dữ Xuyên thì thầm: "Hôm nay là sinh nhật tớ đấy."

Lâm Miểu ngồi bật dậy, "Hả?!"

Cậu vén chăn định xuống giường, "Vậy để tớ mua bánh kem cho cậu."

"Không cần đâu," Hoắc Dữ Xuyên níu cậu lại rồi nhìn đồng hồ báo thức chỉ mười một giờ rưỡi trên tủ đầu giường, "Chúc tớ "Sinh nhật vui vẻ" là được rồi."

Lâm Miểu dừng một lát rồi vỗ tay hát: "Chúc cậu sinh nhật vui vẻ, chúc cậu sinh nhật vui vẻ......"

Ngày hôm đó, Hoắc Dữ Xuyên mười bốn tuổi được nghe bài hát mừng sinh nhật đầu tiên của mình.

Trong giảng đường, Lâm Miểu giật mình bừng tỉnh, sực nhớ ra ngày mai là sinh nhật Hoắc Dữ Xuyên.

Hai năm nay cậu luôn chúc mừng sinh nhật Hoắc Dữ Xuyên, nhưng năm nay......

Lâm Miểu liếc nhìn Hoắc Dữ Xuyên nằm ngủ trên bàn --- Không được, không thèm chúc mừng sinh nhật đồ lừa đảo nữa!

Cậu nghĩ dù không có mình thì cũng sẽ có người chúc mừng sinh nhật hắn thôi, ví dụ như Tiểu Trịnh, ví dụ như Hạ Tòng Sơn......

Cậu do dự một lát rồi nhắn tin cho Tiểu Trịnh, "Hình như ngày mai là sinh nhật Hoắc Dữ Xuyên đó."

Tiểu Trịnh: "Vâng."

Lâm Miểu: "Vậy anh có chúc mừng sinh nhật cậu ấy không?"

Tiểu Trịnh: "Không, tôi chỉ là nhân viên thôi mà."

Lâm Miểu: "......"

Lâm Miểu nhìn Hoắc Dữ Xuyên rồi lắc đầu --- Sếp và nhân viên chẳng có chút tình cảm nào cả.

Thôi để tối nay đi làm thêm hỏi sếp Hạ xem sao.

Nhưng ban đêm đến "Mạc Sắc", Lâm Miểu chẳng thấy Hạ Tòng Sơn đâu.

Cậu phát hiện hình như thầy Dư cũng không trở lại.

Chắc bị sếp Hạ dọa chạy rồi.

Lâm Miểu xoắn xuýt cả đêm, đành phải hỏi Hứa Nguyệt, "Nếu có người lừa cậu khiến cậu cực kỳ tức giận thì cậu có còn chúc mừng sinh nhật người đó không?"

Hứa Nguyệt đập bàn một cái: "Chọc giận bà mà còn muốn đón sinh nhật nữa à?! Bà đập bể bánh kem luôn!"

"Nhưng," Lâm Miểu ngập ngừng, "Không ai chúc mừng sinh nhật thì tội lắm."

Hứa Nguyệt: "......"

Hứa Nguyệt bưng rượu đi.

Lâm Miểu nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng đầu óc lóe sáng --- Phải rồi, để cha mình chúc mừng sinh nhật Hoắc Dữ Xuyên đi!

Thế là thứ Bảy hôm đó, Lâm Kiến Hưng xách bánh kem đến nhà Hoắc Dữ Xuyên rồi hát mừng sinh nhật hắn.

Hoắc Dữ Xuyên: "......"

Hoắc Dữ Xuyên yên lặng cắt bánh kem cho ông.

Lâm Kiến Hưng ăn mấy miếng rồi trầm ngâm nói: "Đã bảo già rồi không ăn ngọt được đâu mà cứ đòi mua."

Hoắc Dữ Xuyên nhìn hàng chữ xiêu vẹo trên bánh kem: "Lâm Miểu mua đúng không ạ?"

Lâm Kiến Hưng nhận ra mình nói hớ nên vội sửa lại: "Khụ khụ...... Không phải, tôi mua đấy."

Ông vội vàng ăn hết bánh kem như hoàn thành nhiệm vụ, ở thêm một lát cũng không được.

"Vậy cậu từ từ ăn nhé, tôi về trước đây."

Sau đó ôm bình giữ nhiệt luôn mang theo bên người đi.

Hoắc Dữ Xuyên cầm điện thoại lên chụp ảnh bánh kem gửi cho Lâm Miểu.

"Không ai ăn bánh kem với tớ cả."

Chốc lát sau, Lâm Miểu trả lời: "Chẳng phải có cha tớ sao?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Ông ấy về rồi."

Lâm Miểu im lặng một hồi mới nói: "Vậy bảo dì Trần ăn với cậu đi."

Hoắc Dữ Xuyên: "Dì Trần cũng về rồi."

Lâm Miểu: "Vậy cậu gọi Tiểu Trịnh đi."

Hoắc Dữ Xuyên: "Tớ muốn cậu ăn với tớ cơ."

Lâm Miểu nhìn chằm chằm tin nhắn kia nửa phút, leo xuống giường ký túc xá, mặc áo khoác rồi ra cổng trường đón xe.

Khi cậu đến biệt thự của Hoắc Dữ Xuyên thì thấy hắn đứng ở cổng như đang chờ mình.

Lâm Miểu xuống xe, quay mặt đi chỗ khác rồi hờn dỗi nói: "Không phải tớ hết giận đâu, tại hôm nay là sinh nhật cậu thôi."

Cậu nghiêm mặt, "Chỉ...... miễn cưỡng ăn bánh kem với cậu thôi."

Hoắc Dữ Xuyên "ừ" một tiếng, nắm lấy tay cậu rồi lẳng lặng nhìn cậu.

Lâm Miểu bị hắn nhìn hơi mất tự nhiên, giật tay ra nói: "Ăn bánh xong tớ sẽ đi ngay."

Hoắc Dữ Xuyên nắm chặt tay cậu không buông, dẫn cậu vào phòng khách rồi cắt cho cậu một miếng bánh to.

Lâm Miểu ngồi trên sofa, ăn một muỗng rồi đắc ý nói: "Tớ biết ngay cái này ngon lắm mà."

Hoắc Dữ Xuyên cười khẽ.

Lâm Miểu có tật giật mình, vội vàng giải thích: "Cha tớ mua đấy, tớ chỉ xem thôi."

Hoắc Dữ Xuyên không phản bác mà nhìn kem dính trên miệng cậu rồi nói: "Bị dính kìa."

Hắn giơ tay quệt môi Lâm Miểu, Lâm Miểu nghe hắn nói vậy thì vô thức thè lưỡi ra liếm sạch kem.

Đầu lưỡi ấm áp chạm vào đầu ngón tay, mềm mại trơn láng.

Hoắc Dữ Xuyên không thả tay ra, đôi mắt phản chiếu bóng người tựa như sâu không thấy đáy.

"Lâm Miểu," yết hầu hắn nhấp nhô, "Tớ ước một điều ước sinh nhật được không?"

Lâm Miểu sững sờ, "Ước gì cơ?"

Hoắc Dữ Xuyên từ từ tới gần, mùi kem thơm ngọt càng thêm rõ ràng.

"Tớ muốn...... hôn người mình thích."