Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn

Chương 30: Dựa vào cái gì mà quản tớ



Suốt buổi học hôm đó, trong đầu Lâm Miểu tràn ngập từ "vợ" của Hoắc Dữ Xuyên, cứ văng vẳng bên tai khiến cậu chẳng nghe được gì, chữ trong sách giáo khoa cũng chi chít như bầy kiến, đọc mãi vẫn không hiểu.

Cậu quay sang hung dữ trừng thủ phạm một cái.

Hoắc Dữ Xuyên vờ như không có chuyện gì xảy ra, hờ hững cầm bút của cậu viết vào sổ: "Tập trung nghe giảng đi."

Lâm Miểu tức chết, giật lại cây bút rồi viết mấy chữ "đồ khốn" trên sổ.

Hoắc Dữ Xuyên không hề tức giận mà mấp máy môi nói gì đó.

Lâm Miểu vừa nhìn đã hiểu ngay.

Hoắc Dữ Xuyên nói: "Chữ dễ thương ghê."

Gò má Lâm Miểu nóng ran, lật tờ giấy loạn thất bát tao này qua rồi nghiêm túc nghe giảng chép bài, không để ý đến hắn nữa.

Giọng giáo viên vang lên trên bục giảng, ánh nắng rực rỡ chiếu vào cửa sổ, thời tiết quả thực rất đẹp.

Lâm Miểu liếc thấy Hoắc Dữ Xuyên như bị thôi miên, gối đầu lên cánh tay, nằm bò ra bàn học.

Lâm Miểu ngồi im một hồi mới quay sang, trông thấy Hoắc Dữ Xuyên nhắm mắt lại, sống mũi cao vút, chẳng biết ngủ thật hay giả bộ nữa.

Giống như hồi cấp hai, hắn chưa bao giờ tỉnh trong lớp.

Lần đầu tiên Lâm Miểu đến giục hắn nộp bài tập cũng hơi sợ, nhưng sau đó cậu bị ngã trên đường, Hoắc Dữ Xuyên chở cậu đi mua cồn và băng cá nhân rồi đưa cậu về nhà. Lúc đó cậu mới biết Hoắc Dữ Xuyên chỉ có vẻ ngoài hung dữ chứ thực chất là người tốt.

Người tốt không nên bị thầy cô la mắng.

Thế là cậu bắt đầu nài ép Hoắc Dữ Xuyên làm bài tập, mỗi chiều tan học đều ở lại lớp để làm bài tập với Hoắc Dữ Xuyên hoặc giảng những đề mà hắn không hiểu.

Hoắc Dữ Xuyên sẽ đạp xe chở cậu về nhà, mặc dù vẫn rất kiệm lời nhưng Lâm Miểu cảm thấy họ đã là bạn thân.

Xe đột nhiên nảy lên, có lẽ là bị vấp hòn đá, Lâm Miểu ngồi sau giật mình ôm eo Hoắc Dữ Xuyên, mặt áp sát lưng hắn.

Hoắc Dữ Xuyên cứng đờ, xe đạp chao nghiêng làm Lâm Miểu hoảng sợ nhắm mắt lại, càng ôm chặt hơn nữa.

"Hoắc Dữ Xuyên, cậu cầm tay lái chắc vào!"

Hoắc Dữ Xuyên không nói gì mà chở cậu đến dưới lầu rồi đi ngay.

Lâm Miểu cũng không để ý mà chạy bịch bịch lên lầu, vừa mở cửa ra đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm lừng.

Cha mẹ cậu nấu cơm trong bếp, mẹ bảo cậu đi rửa tay, giọng nói dịu dàng mang theo ý cười.

Lúc đó mẹ cậu vẫn chưa bị bệnh, cha cậu cũng không đau đáu kiếm tiền, một nhà ba người êm ấm hạnh phúc.

Hôm sau tan học, Lâm Miểu ở lại lớp như thường lệ để làm bài tập với Hoắc Dữ Xuyên. Cậu thấy Hoắc Dữ Xuyên có vẻ sắp làm xong nên chồm sang xem thử.

Bàn học không lớn, hai cái đầu chụm lại, dường như có thể nghe rõ nhịp tim và hơi thở của nhau......

Hoắc Dữ Xuyên bỗng nhiên né ra xa.

Lâm Miểu kỳ quái hỏi: "Sao thế?"

Hoắc Dữ Xuyên dời mắt đi chỗ khác: "Sợ cậu va trúng tớ."

Lâm Miểu đưa tay sờ đầu mình rồi nói: "Đầu tớ đâu có cứng."

Hoắc Dữ Xuyên: "Không tin."

Hắn đứng lên xách ba lô đi, "Không làm nữa."

Lâm Miểu vội vàng thu dọn sách vở đuổi theo, "Nhưng cậu chưa làm xong mà, Hoắc Dữ Xuyên......"

Hoắc Dữ Xuyên đi tới bãi đậu xe, im lặng một lát rồi nói mà không quay đầu lại: "Sau này cũng không làm nữa."

"Hả?" Lâm Miểu ngơ ngác, "Sao thế?"

Hoắc Dữ Xuyên không trả lời mà chỉ lạnh lùng nói: "Cậu tự về đi."

Sau đó hắn đạp xe đi.

Lâm Miểu vừa kinh ngạc vừa hoang mang, không hiểu tại sao hắn đột nhiên lên cơn.

"Hoắc Dữ Xuyên!"

Hoắc Dữ Xuyên biến mất ở cổng trường.

Lâm Miểu hết sức tức giận --- Sao người này lại thế chứ, chẳng lịch sự gì cả!

Cậu bực bội nghĩ trừ khi ngày mai Hoắc Dữ Xuyên làm hai bài tập, nếu không mình sẽ không tha cho hắn!

Nhưng Hoắc Dữ Xuyên không ở lại làm bài tập nữa, vừa tan học đã đi ngay, Lâm Miểu muốn đuổi theo cũng không kịp.

Cậu càng nghĩ càng tức, rốt cuộc mấy ngày sau chặn đường Hoắc Dữ Xuyên trong hành lang.

"Sao tan học cậu không đợi tớ?!"

Hoắc Dữ Xuyên đeo ba lô lên vai rồi hỏi ngược lại: "Sao phải đợi cậu?"

Lâm Miểu sững sờ, lẩm bẩm nói: "Thì làm bài tập......"

Hoắc Dữ Xuyên: "Không làm."

Lâm Miểu nhíu mày, "Không được!"

Hoắc Dữ Xuyên nhìn cậu chằm chằm: "Cậu dựa vào cái gì mà quản tớ?"

Lâm Miểu há to miệng nói: "Tớ là lớp phó học tập."

"Cha mẹ còn không quản được tớ," Hoắc Dữ Xuyên lạnh lùng nhìn cậu, "Lớp phó học tập là cái thá gì chứ?"

Lâm Miểu nhất thời không biết nói sao, "Tớ......"

Hoắc Dữ Xuyên vòng qua cậu đi xuống lầu.

Lâm Miểu buồn bực mấy ngày, mỗi lần tan học nhìn chỗ ngồi trống trơn, dường như trong lòng cũng trống theo.

Cậu đi bộ về nhà một mình, luôn vô thức tìm kiếm bóng người đi xe đạp kia, những lúc trời mưa lại nhìn từng chiếc xe đạp lao vút qua.

Cậu cầm cây dù to màu xanh đậm, gần về đến nhà thì loáng thoáng nghe thấy tiếng ầm ĩ phát ra từ con hẻm bên cạnh.

Cậu tò mò đi tới xem, trong mưa bụi lất phất trông thấy một đám người đánh nhau loạn xạ, chiếc xe đạp quen thuộc bị vứt chỏng chơ một bên.

Trong lòng Lâm Miểu giật thót, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng Hoắc Dữ Xuyên trong đám.

"Hoắc Dữ Xuyên!"

Cậu vội vàng chạy tới la lên: "Không được đánh cậu ấy!"

Mấy tên còn lại hình như cùng phe với nhau, không thèm để ý Lâm Miểu mà chỉ lo đánh Hoắc Dữ Xuyên. Nhưng bọn họ cũng không thắng được hắn, bị hắn đánh la oai oái.

Lâm Miểu không biết đánh nhau nên gấp đến độ xoay quanh, đành phải hét to: "Tôi báo cảnh sát rồi! Các người mà không đi thì bị bắt ráng chịu!"

Chắc mấy tên kia không muốn dính tới cảnh sát nên hùng hổ bỏ đi.

Toàn thân Hoắc Dữ Xuyên ướt sũng, khóe miệng bị đấm chảy máu. Hắn ngồi phịch xuống đất lau nước trên mặt.

"Cậu không sao chứ?" Lâm Miểu vội vàng che mưa cho hắn rồi chửi ầm lên, "Ỷ đông hiếp yếu, vô liêm sỉ!"

Cậu sờ quần áo ướt đẫm của Hoắc Dữ Xuyên rồi cau mày nói: "Đến nhà tớ thay đồ đi."

Hoắc Dữ Xuyên cụp mắt, nước mưa chảy dọc xuống cằm. Hắn đứng dậy, dựng chiếc xe đạp bên cạnh lên rồi đi về hướng ngược lại nhà Lâm Miểu.

"Hoắc Dữ Xuyên!" Lâm Miểu tức giận chạy tới chặn xe hắn rồi nghiêm nghị nói, "Về nhà với tớ!"

Sau đó không cho hắn từ chối mà kéo hắn đi.

Hoắc Dữ Xuyên ngẩn ngơ cúi đầu nhìn bàn tay ướt sũng của Lâm Miểu nắm chặt cổ tay mình.

Khi họ về nhà, mẹ Lâm giật nảy mình, "Sao ướt như chuột lột thế kia?"

Lâm Miểu không nói đánh nhau mà nói dù bị gió thổi bay nên phải đuổi theo nhặt lại.

Mẹ Lâm vội vàng nấu nước nóng cho họ, "Mau tắm rửa thay đồ đi."

Đây là lần đầu tiên Hoắc Dữ Xuyên tới nhà Lâm Miểu. Hắn chở cậu đến dưới lầu rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ lên.

Tắm xong hắn mặc đồ ngủ của Lâm Miểu, hơi ngắn nhưng rất thoải mái, tỏa ra hương thơm dìu dịu.

Hắn ngồi trên giường Lâm Miểu nhìn quanh căn phòng bài trí đơn giản, đầu giường có mấy con thú nhồi bông ngốc nghếch.

Lâm Miểu cũng tắm rửa sạch sẽ rồi lau tóc đi ra, thấy tóc Hoắc Dữ Xuyên còn ướt thì cầm khăn lau cho hắn.

Hoắc Dữ Xuyên để mặc cậu lau, hơi nước tràn ngập khắp phòng.

Bỗng nhiên bàn tay lau tóc dừng lại, hắn nghe thấy Lâm Miểu nói: "Hoắc Dữ Xuyên, cậu xin lỗi tớ đi."

Hoắc Dữ Xuyên im lặng một lát rồi đưa tay ôm cậu, vùi mặt vào bụng cậu nói khẽ: "Xin lỗi."

Lâm Miểu hầm hừ, dường như đã chấp nhận lời xin lỗi.

"Lâm Miểu," Hoắc Dữ Xuyên siết chặt vòng tay, muốn nói lại thôi, "Tớ......"

"À!" Lâm Miểu vỗ đầu một cái, "Ngày mai thầy sẽ thu bài tập đó, cậu mau làm đi!"

Hoắc Dữ Xuyên: "......"