Thời cấp hai Hoắc Dữ Xuyên chẳng có khái niệm gì về "yêu sớm". Khi hắn nhận ra nhịp tim bất thường của mình thì cố trốn tránh và vạch rõ ranh giới với Lâm Miểu, nhưng tất cả đã sụp đổ trong một cơn mưa, hắn hoàn toàn chìm đắm.
Nhưng Lâm Miểu nói không được yêu sớm, sợ thi rớt đại học phải đi lượm ve chai.
Hắn nghĩ không sao, mình có thể đợi Lâm Miểu vào đại học.
Hắn cứ tưởng thời gian của họ còn rất nhiều, có thể cùng vào cấp ba, cùng lên đại học.
Dù không có học bổng thì hắn vẫn có thể dành dụm tiền.
Đêm đó ở lại nhà Lâm Miểu, hắn ngắm nhìn gương mặt say ngủ của cậu rồi nghĩ rất nhiều, chỉ không nghĩ mình sẽ rời đi sớm như vậy.
Hắn cũng không biết thích một người thì nên làm gì, thấy người khác hẹn hò đều đem bữa sáng cho đối phương, thế là bắt chước đi mua một phần.
Lâm Miểu ngơ ngác nhìn sữa đậu nành và bánh bao trên bàn mình rồi lại ngẩng đầu nhìn Hoắc Dữ Xuyên.
Hoắc Dữ Xuyên đeo túi chéo, hai tay đút vào túi quần, nhìn lảng đi chỗ khác nói: "Mua nhiều quá ăn không hết."
Lâm Miểu càng ngơ ngác hơn, "Chẳng phải cậu nói không ăn sáng sao?"
Hoắc Dữ Xuyên: "......"
Lâm Miểu thấy hắn mất tự nhiên thì nghĩ ngợi rồi bừng tỉnh đại ngộ, "Có phải vì cậu ăn cơm nhà tớ nên muốn cảm ơn không?"
"Đừng khách sáo," cậu cong mắt cười nói, "Sau này cứ tới nhà tớ ăn cơm đi."
Hoắc Dữ Xuyên nhìn cậu chằm chằm, không nói gì.
"Nhưng tớ ăn sáng ở nhà rồi," Lâm Miểu suy nghĩ một lát rồi nhận sữa đậu nành, còn bánh bao thì đưa cho Hoắc Dữ Xuyên, "Tớ uống sữa đậu nành là được rồi, bánh bao cho cậu đó."
Bánh bao trắng mịn còn bốc khói, Hoắc Dữ Xuyên nhìn Lâm Miểu ngậm ống hút sữa đậu nành, không từ chối mà cầm bánh bao cắn một miếng.
Hắn nghĩ đây cũng xem như ăn sáng với nhau rồi.
"À phải," Lâm Miểu đặt sữa đậu nành xuống rồi mở ba lô ra, "Hôm trước sinh nhật cậu chưa kịp tặng quà, hôm nay tặng bù cho cậu nè."
Hoắc Dữ Xuyên sững sờ nhìn chằm chằm ba lô cậu.
Sau đó hắn thấy Lâm Miểu lấy ra hai quyển vở bài tập rồi hớn hở giơ lên trước mặt mình.
Hoắc Dữ Xuyên: "......"
"Thích không?" Lâm Miểu háo hức nói, "Hôm qua tớ chọn ở nhà sách lâu lắm đó."
Hoắc Dữ Xuyên trầm mặc hồi lâu mới thốt ra một câu, "Thích."
Lâm Miểu vui vẻ nhét vở bài tập quý giá vào ba lô hắn rồi hỏi: "Hoắc Dữ Xuyên, mai là cuối tuần, cậu có rảnh không?"
Hoắc Dữ Xuyên "ừ" một tiếng.
Lâm Miểu: "Vậy chúng ta đi chơi nhé!"
Hoắc Dữ Xuyên ngước nhìn cậu, "Đi đâu?"
Lâm Miểu: "Thư viện!"
Hoắc Dữ Xuyên: "......"
Hoắc Dữ Xuyên nheo mắt, "Đi chơi ở thư viện à?"
"Đúng vậy," Lâm Miểu nói, "Có nhiều sách để đọc lắm."
Thấy Hoắc Dữ Xuyên không nói lời nào, cậu lắc lắc tay hắn, "Đi đi mà, cậu muốn đọc sách gì tớ sẽ tìm cho cậu."
Cuối cùng Hoắc Dữ Xuyên không có sách gì muốn đọc vẫn gật đầu.
Thế là sáng thứ Bảy, Hoắc Dữ Xuyên đạp xe đến nhà Lâm Miểu chở cậu tới thư viện.
Ánh nắng rực rỡ, xe đạp băng qua con đường dài rợp bóng cây, gió thổi vào mặt. Lâm Miểu ngồi phía sau kể cho Hoắc Dữ Xuyên nghe những cuốn sách, nhân vật và câu chuyện yêu thích của mình, đôi giày thể thao trắng tinh đung đưa qua lại.
Hoắc Dữ Xuyên lắng nghe trong làn gió mát, vô thức nghĩ - Đây cũng xem như hẹn hò rồi.
Mặc dù chỉ đến thư viện đọc sách mà thôi.
Họ ở thư viện hơn nửa ngày, buổi trưa đến một cửa hàng gần đó ăn hamburger.
Lâm Miểu đặt món xong thì thấy Hoắc Dữ Xuyên đang nói gì đó với nhân viên cửa hàng đằng kia, nhân viên cửa hàng lắc đầu cười với hắn.
Cậu đi tới tò mò hỏi: "Hoắc Dữ Xuyên, gì vậy?"
Hoắc Dữ Xuyên chưa kịp lên tiếng thì nhân viên cửa hàng đã nói: "Xin lỗi em nha, thật sự không được đâu."
Hoắc Dữ Xuyên không nói nữa mà kéo Lâm Miểu về bàn ăn.
Lâm Miểu thắc mắc: "Hoắc Dữ Xuyên, sao chị ấy nói cậu không được vậy?"
Hoắc Dữ Xuyên: "...... Tớ muốn đi làm thêm, chị ấy bảo tớ còn vị thành niên nên không được."
"Làm thêm?" Lâm Miểu ngờ vực hỏi, "Sao cậu lại muốn làm thêm?"
Hoắc Dữ Xuyên nhìn cậu nói: "Để dành tiền."
Lâm Miểu nhíu chặt mày, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức lộ vẻ nghiêm túc, "Cậu gặp chuyện gì à? Không đủ tiền sao? Tớ còn ít tiền tiêu vặt, cho cậu mượn nè."
Hoắc Dữ Xuyên: "Không có gì, chỉ muốn để dành tiền thôi."
Lâm Miểu vẫn nhíu mày, "Nhưng làm thêm sẽ ảnh hưởng đến việc học đó."
Hoắc Dữ Xuyên: "Không đâu."
Lâm Miểu: "Nhưng cậu đi làm mệt mỏi thì đâu còn sức học nữa."
Hoắc Dữ Xuyên: "Giờ vào lớp cũng toàn ngủ mà."
Lâm Miểu: "......"
Thật ra Lâm Miểu phát hiện dạo này Hoắc Dữ Xuyên vào lớp không còn ngủ say như chết nữa, ít nhất lâu lâu cũng mở mắt.
Cậu vẫn thấy không nên đi làm, "Cậu sẽ không có thời gian làm bài đâu."
Hoắc Dữ Xuyên đáp: "Vậy vào lớp làm."
Lâm Miểu: "Cậu không ngủ trong lớp nữa à?"
Hoắc Dữ Xuyên: "...... Ngủ ít đi chút xíu."
Lâm Miểu không hiểu tại sao hắn đột nhiên đòi đi làm, sau khi tốt nghiệp có bao nhiêu việc để làm, cần gì phải vội chứ.
"Vậy cậu tìm việc nào nhẹ nhàng một chút," Lâm Miểu không khuyên nổi nên đành phải nhắc hắn, "Còn nữa, đừng để người ta lừa, giờ nhiều kẻ lừa đảo lắm đấy."
Hoắc Dữ Xuyên gật đầu.
Hôm đó họ ở cạnh nhau đến chiều mới chia tay, Lâm Miểu dặn Hoắc Dữ Xuyên nếu tìm được việc nhất định phải báo cho mình biết.
Hoắc Dữ Xuyên nhìn cậu đứng vẫy tay từ biệt dưới ánh hoàng hôn, chậm rãi đáp ứng.
Nhưng trẻ vị thành niên quả thực rất khó tìm việc, Chủ Nhật hắn đi dạo một vòng mà vẫn không tìm được việc gì phù hợp.
Đảo mắt lại đến thứ Hai, Hoắc Dữ Xuyên mang theo sữa đậu nành, khi rẽ vào góc cầu thang thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc vọng đến từ hành lang.
Là Lâm Miểu, còn có một giọng nói khác hình như của lớp trưởng.
Lớp trưởng nói: "Dạo này cậu có vẻ thân với Hoắc Dữ Xuyên quá nhỉ?"
Lâm Miểu trả lời: "Không được à?"
Trong giọng nói của lớp trưởng lộ ra vẻ khinh thường, "Cậu ta là con rơi, cậu không biết hả?"
Lâm Miểu hơi bực mình, "Bộ cậu ấy muốn làm con rơi sao?"
Cậu nói: "Đó là sai lầm của cha mẹ cậu ấy, còn Hoắc Dữ Xuyên tốt lắm."
Lớp trưởng cười nhạo, "Cha mẹ cậu ta sai lầm thì cậu ta có thể tốt được sao?"
Lâm Miểu càng tức hơn, "Vậy cậu nói xấu sau lưng người ta thì tốt lắm chắc?"
"Lâm Miểu!" Lớp trưởng thẹn quá hoá giận, "Tôi tốt bụng nên mới nhắc nhở cậu, cậu đừng có không biết điều!"
Lâm Miểu cũng tức giận nói: "Tốt gì mà tốt? Xấu bụng thì có!"
Sau đó bọn họ nghe thấy có người nhịn không được bật cười.
Lâm Miểu quay đầu lại, trông thấy Hoắc Dữ Xuyên đi tới.
Lớp trưởng lập tức tái mặt, sợ nhưng vẫn cố gồng, hừ một tiếng rồi hấp tấp bỏ đi.
"Hoắc Dữ Xuyên," Lâm Miểu không biết hắn đã nghe được bao nhiêu, "Cậu nghe thấy rồi à?"
Hoắc Dữ Xuyên nhìn cậu hỏi: "Nghe gì cơ?"
"Thì......" Lâm Miểu ấp úng, "Cậu ta nói cậu là......"
Trên mặt Hoắc Dữ Xuyên chẳng có cảm xúc gì, "Chẳng phải điều cậu ta nói là sự thật à?"
"Lâm Miểu," hắn ngước mắt lên rồi siết chặt ly sữa đậu nành trong tay, "Tớ là con rơi, con rơi đáng xấu hổ."
"Cậu không thấy mất mặt khi làm bạn với tớ sao?"