Không phải Hoắc Dữ Xuyên chưa từng có bạn, nhưng sau khi đám bạn kia phát hiện ra thân phận đáng xấu hổ của hắn thì dần tránh xa hoặc trở thành một trong những kẻ chế giễu hắn.
Chẳng qua chỉ trở lại cuộc sống trước đây thôi, hắn nghĩ, ngay cả Lâm Miểu cũng......
Ly sữa đậu nành ấm áp trong tay chợt trở nên lạnh lẽo.
"Hoắc Dữ Xuyên," hắn nghe thấy Lâm Miểu nói, "Đó là con rơi của cậu với người khác à?"
Hoắc Dữ Xuyên giật mình: "...... Không phải."
"Vậy thì chẳng có gì mất mặt hết," Lâm Miểu nói, "Cậu đâu có lỗi gì."
Hoắc Dữ Xuyên ngẩn ngơ nhìn cậu.
"Nếu cậu có con riêng với người khác mà tớ vẫn làm bạn với cậu thì mới mất mặt!" Lâm Miểu nghiêm túc nói, "Tớ nhất định sẽ chửi cậu thúi đầu, cạn tàu ráo máng."
Cậu dừng một lát rồi nói thêm: "Nhưng đâu ai chọn được cha mẹ."
"Hoắc Dữ Xuyên, họ là họ, dù họ có là cha mẹ cậu đi nữa thì cậu cũng không giống họ."
"Cậu sẽ trở thành một người rất tốt."
Hoắc Dữ Xuyên đứng tại chỗ, dường như mọi âm thanh xung quanh đều tan biến, chỉ còn câu nói của Lâm Miểu vang vọng bên tai.
Hắn không nói nên lời, thậm chí quên cả nhúc nhích, mãi đến khi tiếng chuông vào lớp reo lên, Lâm Miểu mới kéo hắn vào lớp.
Hôm đó hắn nằm bò ra bàn, vùi mặt vào cánh tay, chẳng ai biết khóe miệng hắn nhếch lên bao lâu mới hạ xuống.
Cuộc sống bế tắc vô vọng trở nên tươi sáng hơn.
Suốt thời gian đó, hắn làm thêm ở rất nhiều nơi, còn làm ở thư viện ngoài giờ học.
Vì vậy mỗi dịp cuối tuần Lâm Miểu đến đọc sách tựa như ở bên nhau cả ngày. Một người đọc sách, một người tìm sách, sau đó cùng nhau ăn trưa rồi từ biệt khi mặt trời lặn.
Chẳng mấy chốc đã đến kỳ nghỉ đông, Hoắc Dữ Xuyên dành phần lớn thời gian để làm thêm, mẹ hắn hiếm khi ra ngoài mà thường xuyên ngồi ngẩn người bên cửa sổ.
Đêm giao thừa, mẹ hắn nghe tiếng pháo nổ ngoài đường và tiếng cười rộn rã trên TV, đột nhiên gào thét đập vỡ cửa sổ.
"Sao cha mày vẫn chưa tới thăm chúng ta?!"
"Tao đã chờ bao nhiêu năm rồi, còn phải chờ tới khi nào nữa?!"
"Tao già rồi!"
"Các người đều vô lương tâm như nhau cả thôi!"
Tiếng thét chói tai nện vào màng nhĩ Hoắc Dữ Xuyên. Hắn dọn dẹp mảnh kính vỡ rồi đạp xe ra ngoài như thường lệ, lang thang một cách vô định.
Mẹ hắn nói hắn rất giống cha mình. Đôi khi sự giống nhau này là niềm an ủi, nhưng giờ nó chỉ khiến mẹ hắn trở nên điên cuồng mất khống chế.
Tuy là giao thừa nhưng đường phố không náo nhiệt lắm, có lẽ mọi người đều đã quây quần bên gia đình.
Gió lạnh luồn vào cổ, Hoắc Dữ Xuyên vùi cằm vào cổ áo, hai tay tê cứng vì lạnh.
"Hoắc Dữ Xuyên?"
Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng làm Hoắc Dữ Xuyên giật mình định thần lại, giờ mới phát hiện mình đang ở gần nhà Lâm Miểu.
Hắn quay đầu lại, trông thấy Lâm Miểu mặc áo bông dày như gấu trúc con chạy về phía mình.
Cách đó không xa, pháo hoa rực rỡ nổ tung trên bầu trời, sáng như ban ngày.
Lâm Miểu nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của hắn rồi vui vẻ nói: "Hoắc Dữ Xuyên, cậu xem pháo hoa kìa!"
Tiếng "đùng đùng" vang lên liên tiếp.
"Hoắc Dữ Xuyên, năm mới vui vẻ!"
Pháo hoa như lọt vào mắt cậu, sáng ngời ấm áp.
Hoắc Dữ Xuyên mấp máy đôi môi lạnh buốt.
"Năm mới vui vẻ."
Lâm Miểu tỉnh lại sau giấc ngủ trưa ở ký túc xá, đầu óc mụ mẫm.
Cậu ôm chăn cọ xát một hồi mới nhớ lại lời hứa với Hoắc Dữ Xuyên sáng nay.
Hoắc Dữ Xuyên nói cậu có thể hẹn hò được rồi.
Lâm Miểu nghĩ thầm chắc sáng nay mình ăn nhiều bánh khoai môn quá nên đầu óc không tỉnh táo, nếu không sao tim mình lại đột nhiên đau nhói, không nỡ từ chối mà chỉ lẩm bẩm: "Cậu...... Cậu vẫn chưa xin lỗi tớ đâu đấy."
Hoắc Dữ Xuyên điềm tĩnh nhìn cậu, đáy mắt phản chiếu bóng người.
"Xin lỗi, lẽ ra tớ không nên nói dối cậu", hắn chậm rãi nói, "Tha lỗi cho tớ được không?"
Lâm Miểu mím môi: "Để tớ suy nghĩ đã."
"Nghĩ bao lâu?"
"Không biết," Lâm Miểu quay mặt đi chỗ khác, "Đừng giục tớ."
Hoắc Dữ Xuyên xoa xoa lòng bàn tay cậu rồi nói: "Vậy trước khi nghĩ xong cậu đừng tránh mặt tớ nhé."
Lâm Miểu: "Tớ đâu có......"
Hoắc Dữ Xuyên: "Ngày nào cũng phải gặp."
Lâm Miểu vừa định phản đối thì nghe Hoắc Dữ Xuyên nói tiếp: "Gọi video cũng được."
Lúc này cậu mới miễn cưỡng đồng ý.
Trong ký túc xá, Tưởng Nhạc Minh nghe thấy động tĩnh trên giường Lâm Miểu, biết cậu đã ngủ dậy nên hỏi: "Miểu à, uống nước cam không? Tớ đang đặt đồ ăn nè."
Lâm Miểu thò đầu ra khỏi giường: "Uống."
Tưởng Nhạc Minh lập tức nhảy dựng lên khỏi ghế: "Còn nói không phải hẹn hò nữa à?! Một ngày đỏ mặt tám trăm lần!"
Lâm Miểu sờ mặt mình, đúng là hơi nóng.
"Khai thật đi," Tưởng Nhạc Minh xích lại gần, "Thích ai vậy?"
Hà Duật cũng nhìn cậu với ánh mắt tò mò hiếm thấy.
Lâm Miểu lùi về giường lẩm bẩm: "Đâu có."
"Cứ giấu đi," Tưởng Nhạc Minh hừ lạnh, "Lỡ hôm nào bị tớ bắt được, tớ sẽ cầm loa thông báo giùm cậu."
Sau đó hắn bị Hà Duật cầm sách đập vào đầu, xuýt xoa một tiếng rồi đi đặt nước cam.
Lâm Miểu trùm chăn, nghĩ đến câu hỏi "Thích ai?" của Tưởng Nhạc Minh.
Thế nào mới gọi là thích?
Cậu đã lớn chừng này mà hình như chưa bao giờ thích ai cả.
Cậu muốn hỏi đám Tưởng Nhạc Minh nhưng lại sợ bọn họ tò mò hỏi tới hỏi lui. Sau khi suy nghĩ, cậu đành phải lên mạng đăng một câu hỏi khác.
"Làm sao để biết mình thích ai đó?"
Chốc lát sau có mấy người trả lời.
"Rất nhớ họ, không gặp được sẽ mong nhớ ngày đêm, gặp được sẽ rất hạnh phúc."
"Muốn chia sẻ mọi thứ với họ, thấy chó đi ngang qua cũng muốn chụp ảnh cho họ xem."
"Mỗi ngày đều muốn nhìn thấy họ......"
Đột nhiên có người trả lời: "Chẳng phải đây là người lần trước hỏi "Bạn thân hôn nhau một cái có bình thường không?" sao?"
"Vậy người cậu thích là anh bạn kia hả?"
Sau đó đám người trả lời bên dưới giống như bị điên.
"Vậy còn nghĩ gì nữa, bộ không có miệng để hôn à?"
"Hôn, hôn đến chết luôn, hôn xong vẫn muốn hôn tiếp là biết ngay."
"Hôn gì mà hôn, bộ không có giường để chịch à?"
"Chịch sập giường là biết ngay."
Lâm Miểu: "......"