Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn

Chương 40: Kể chuyện



Cuối cùng Lâm Miểu đã ăn hết tôm hùm mà Hoắc Dữ Xuyên vẫn không nói mình muốn ăn gì.

Lâm Miểu hơi bực, hình như Hoắc Dữ Xuyên lại có thêm một bí mật mà cậu không biết, điều này khiến trong lòng cậu rất khó chịu.

"Cậu phiền quá à, không thèm để ý đến cậu nữa!"

Cậu đứng dậy đi ra khỏi phòng rồi xuống lầu nói với dì Trần mình sẽ về trường.

"Sao lại về?" Dì Trần níu cậu lại: "Đừng vội, ngày mai cuối tuần cháu đâu phải đi học đúng không?"

Lâm Miểu liếc nhìn lên lầu rồi lẩm bẩm: "Nhưng vẫn phải về ạ."

Dì Trần nói: "Thịt bò mới giao tới tươi lắm, dì Trần đang định ngày mai làm bít tết cho cháu, còn có......"

Lâm Miểu sợ còn nghe tiếp mình sẽ không đi được nữa nên vội nói: "Cháu không ăn đâu, cháu đang giảm cân ạ."

"Giảm gì mà giảm?" Dì Trần phản đối, "Cháu có mập đâu."

Lâm Miểu lẩm bẩm: "Nhưng cháu muốn giảm."

Dì Trần thở dài: "Vậy Hoắc tổng phải làm sao bây giờ?"

Lâm Miểu khó hiểu: "Sao ạ?"

Dì Trần rầu rĩ nói: "Cháu đi rồi lỡ cậu ấy không nghe lời dì, không chịu uống thuốc thì sao?"

Lâm Miểu: "...... Cậu ấy cũng đâu phải con nít."

Cậu vừa dứt lời thì thấy Tiểu Trịnh đi vào, vừa nghe điện thoại vừa nói: "Được, để tôi hỏi xem."

Hắn cúp điện thoại rồi nhìn Lâm Miểu: "Hoắc tổng hỏi tôi nên chôn cậu ấy ở đâu, có đắt lắm không?"

Lâm Miểu: "......"

Lâm Miểu chạy bịch bịch lên lầu quát: "Hoắc Dữ Xuyên, cậu nói nhảm gì thế hả? Chỉ bị sốt mà hỏi chôn chỗ nào à, mau phỉ phui cái miệng cậu đi!"

Hoắc Dữ Xuyên dựa vào thành giường, bộ dạng rất yếu ớt, hờ hững nói: "Biết đâu được, có người hắt hơi cũng chết đấy."

"Đó chỉ là hi hữu thôi," Lâm Miểu nói, "Cậu nghe lời bác sĩ là khỏe ngay".

Hoắc Dữ Xuyên nhìn cậu hỏi: "Cậu định về đúng không?"

Lâm Miểu quay mặt đi chỗ khác, khó xử nói: "Chứ tớ ở lại đây làm gì?"

Hoắc Dữ Xuyên vẫn nhìn cậu: "Vậy để Tiểu Trịnh hỏi xem chôn chỗ nào......"

"Hoắc Dữ Xuyên!" Lâm Miểu nạt, "Cậu phiền thật đấy!"

Cậu cáu kỉnh đi ra ngoài: "Tớ đợi cậu hết sốt rồi mới đi, được chưa?"

Cậu xuống lầu, tức giận ăn thêm một bữa.

Khi cậu lên lầu thì Hoắc Dữ Xuyên đã ngủ.

Lâm Miểu đứng cạnh giường nhìn gương mặt say ngủ của hắn, nhớ lại lần cuối Hoắc Dữ Xuyên bị sốt hình như là năm ngoái.

Hắn rất ít khi bị bệnh, nhưng mỗi lần cảm mạo nóng sốt đều khá nghiêm trọng.

Lúc đó hắn cũng như bây giờ, uống thuốc rồi ngủ thiếp đi.

Buổi tối đi học về, Lâm Miểu ngồi cạnh giường sờ trán hắn rồi lại sờ lòng bàn tay, vẫn thấy hơi nóng.

Hoắc Dữ Xuyên không chỉ cao hơn cậu mà tay cũng to hơn cậu, vì thường xuyên tập gym nên cánh tay rắn chắc, lòng bàn tay to rộng nhìn rất mạnh mẽ.

Lâm Miểu sờ từ lòng bàn tay đến năm ngón tay nổi rõ khớp xương của hắn rồi ghen tị gãi gãi.

Sau đó bàn tay kia đột nhiên nhúc nhích, nắm lấy ngón tay làm loạn của cậu.

Lâm Miểu ngẩng đầu lên, trông thấy Hoắc Dữ Xuyên đang lặng lẽ nhìn mình.

"Cậu thấy sao rồi?" Lâm Miểu hỏi, "Còn khó chịu không?"

Hoắc Dữ Xuyên "ừm" một tiếng.

"Dì Trần nói cậu hạ sốt rồi," Lâm Miểu nói, "Nhưng tớ sờ vẫn thấy hơi nóng, để tớ đo lại nhiệt độ cho cậu".

Cậu chạy ra ngoài tìm nhiệt kế, đo xong phát hiện đúng là Hoắc Dữ Xuyên đã hết sốt.

"Nhiệt độ bình thường," Lâm Miểu đắp chăn cho hắn rồi trấn an, "Thuốc cũng uống rồi, sẽ mau khỏe lại thôi."

Hoắc Dữ Xuyên gật đầu, nhưng lông mày vẫn nhíu chặt, có lẽ vẫn còn khó chịu.

Lâm Miểu không có cách nào, cũng không thể bệnh thay hắn, thầm nghĩ nếu làm Hoắc Dữ Xuyên phân tâm, có lẽ hắn sẽ bớt khó chịu hơn.

"Vẫn chưa đến giờ ngủ," Lâm Miểu ngồi cạnh giường nói, "Nếu cậu chưa buồn ngủ thì tớ kể chuyện cho cậu nghe nhé."

Hoắc Dữ Xuyên hỏi bằng giọng mũi: "Chuyện gì?"

Lâm Miểu hắng giọng một cái rồi nói: "Trong rừng có một chú sư tử con có ba cái tai. Nó cảm thấy mình không giống những con sư tử khác mà giống như quái vật, thế là sợ hãi trốn trong hang."

"Một ngày nọ, nó nhìn thấy một chú sóc con ở cửa hang. Sư tử con cứ tưởng sóc con thấy mình có ba cái tai sẽ sợ hãi, nhưng sóc con nói mình bị điếc một tai, sư tử con lại có đến ba cái tai, vậy có thể cho nó mượn một cái."

Hoắc Dữ Xuyên hỏi: "Sư tử không ăn thịt sóc sao?"

Lâm Miểu: "......"

"Cậu đừng ác vậy được không?" Lâm Miểu nghiêm nghị nói, "Truyện cổ tích đừng nói ăn thịt chứ."

Hoắc Dữ Xuyên: "Được, cậu kể tiếp đi."

Lâm Miểu kể tiếp: "Sóc con nói nếu sư tử con cho nó mượn một cái tai thì cả hai đều có hai tai, vẹn cả đôi đường."

"Sư tử con nghĩ cách này rất hay, thế là hỏi sóc con làm thế nào cho nó mượn tai?"

Hoắc Dữ Xuyên nói: "Cắt tai cho nó à?"

Lâm Miểu: "......Cậu thật ác quá đi."

Cậu đưa tay bịt miệng Hoắc Dữ Xuyên: "Đừng ngắt lời tớ, tớ quên mất mình kể đến đâu rồi nè."

Hoắc Dữ Xuyên gật đầu.

Lâm Miểu ngẫm nghĩ rồi nói: "Sóc con nói sư tử con nên ra ngoài thường xuyên để giúp mình nghe những âm thanh trong rừng, vậy cũng xem như sóc con nghe rồi."

"Sư tử con đồng ý. Từ đó trở đi, sư tử con không còn trốn chui trốn nhủi nữa."

"Lúc đầu nó không dám đi quá xa mà chỉ loanh quanh gần hang."

"Sóc con thấy vậy thì khích lệ nó đi xa hơn nữa."

"Sau đó sư tử con đi khắp khu rừng, làm quen với nhiều động vật nhỏ hơn, mọi người cũng dần quen với ba cái tai của sư tử con nên không thấy nó lập dị nữa."

"Về sau sư tử con mới biết thật ra sóc con có thể nghe bằng cả hai tai. Nó chỉ muốn sư tử con dũng cảm hơn, xuân hạ thu đông trong rừng rất đẹp, không ra ngoài xem thì tiếc lắm."

"Thế là chúng trở thành bạn thân và sống hạnh phúc trong rừng."

Lâm Miểu thả bàn tay đang bịt miệng Hoắc Dữ Xuyên ra: "Kể xong rồi."

Hoắc Dữ Xuyên cười, khàn giọng hỏi: "Ai viết truyện này thế? Thầy Miu Miu à?"

Lâm Miểu đỏ mặt, nắm chặt chăn của hắn, ấp úng nói: "Hồi xưa tớ viết bừa, cậu là người đầu tiên nghe đấy, đừng kể với ai nhé."

Hoắc Dữ Xuyên hỏi: "Thầy Miu thay đổi kết cục được không?"

"Sao phải đổi?" Lâm Miểu nói: "Sống hạnh phúc trong rừng không tốt sao?"

Cậu lập tức cảnh giác: "Không được đổi thành sư tử ăn thịt sóc."

Hoắc Dữ Xuyên nói: "Đổi thành...... chúng kết hôn rồi sống hạnh phúc trong rừng đi."

"Hả?" Lâm Miểu ngơ ngác: "Sư tử và sóc làm sao kết hôn được?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Chẳng phải truyện cổ tích nào cũng kết hôn sao?"

Lâm Miểu: "......" Hình như cũng đúng, đều là công chúa gả cho hoàng tử rồi sống hạnh phúc bên nhau.

Nhưng cậu viết truyện về động vật nhỏ cơ mà, động vật nhỏ cũng phải kết hôn sao?