Lâm Miểu không biết động vật nhỏ có phải kết hôn hay không, chỉ nghĩ đến một vấn đề khác: "Nhưng tụi nó đều là đực mà......"
Hoắc Dữ Xuyên hỏi: "Đực thì không thể kết hôn sao?"
"Cũng không phải," Lâm Miểu nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Được thôi, nếu tụi nó thích nhau thì cứ để tụi nó kết hôn đi."
Ánh mắt Hoắc Dữ Xuyên dán chặt vào mặt cậu, tựa như đang trả lời Lâm Miểu, lại giống như nói cho mình nghe: "Sẽ thích mà."
Trong lòng hắn lại tự hỏi sẽ thích đúng không?
Lâm Miểu không nghe thấy tiếng lòng của hắn, nhưng hơn một năm trôi qua, giờ nghĩ lại mới hiểu tại sao Hoắc Dữ Xuyên muốn thay đổi kết cục cho sư tử con và sóc con kết hôn.
"Ai thèm kết hôn với cậu chứ......" Lâm Miểu lẩm bẩm rồi chọc sống mũi cao vút của Hoắc Dữ Xuyên, "Không biết xấu hổ."
Hoắc Dữ Xuyên đang ngủ say khẽ cựa quậy, cọ xát ngón tay cậu.
Thân nhiệt Hoắc Dữ Xuyên vẫn khá cao, hơi thở cũng nóng hổi. Lâm Miểu nhìn hắn, nhớ lại đêm đó mình khóc lóc gào lên với Hoắc Dữ Xuyên "Các người thật kinh tởm".
Cậu mím môi thì thầm: "Không phải tớ nói cậu đâu......"
Tại cậu tức quá, cũng thật sự buồn nôn nên mới nổi nóng với Hoắc Dữ Xuyên.
Thật ra cậu không hề ghét Hoắc Dữ Xuyên tới gần mình, thậm chí khi Hoắc Dữ Xuyên hôn cậu, cậu cũng chẳng thấy ghê tởm.
Có lẽ vì họ khá thân thuộc, giống như Tưởng Nhạc Minh và các bạn khác cũng hay ôm vai bá cổ cậu nên cậu không thấy chán ghét.
Vậy còn hôn thì sao?
Nếu là Tưởng Nhạc Minh......
Lâm Miểu không tưởng tượng nổi nữa, có lẽ cậu sẽ lập tức nhảy dựng lên rồi đá Tưởng Nhạc Minh ra xa một trăm tám chục mét.
Vậy sao Hoắc Dữ Xuyên thì được?
Trong đầu cậu chợt nhớ đến bài đăng của mình hôm đó, có người nói: "Hôn, hôn đến chết luôn, hôn xong vẫn muốn hôn tiếp là biết ngay."
Lâm Miểu nhìn chằm chằm đôi môi Hoắc Dữ Xuyên, lỗ tai lùng bùng, như bị mê hoặc từ từ chồm tới gần......
Dường như cậu có thể cảm nhận được hơi nóng trên người Hoắc Dữ Xuyên bao trùm lấy mình, thấm vào từng lỗ chân lông......
Một bàn tay đột nhiên bịt kín miệng cậu.
Hoắc Dữ Xuyên mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau.
Lâm Miểu chậm chạp chớp mắt.
Cậu nghe thấy Hoắc Dữ Xuyên nói: "Mặc dù tớ rất muốn hôn cậu nhưng bệnh cảm dễ lây lắm."
Lâm Miểu trố mắt, ú ớ mấy tiếng rồi gỡ tay Hoắc Dữ Xuyên đang bịt miệng mình ra.
Nhưng cậu vừa nắm lấy tay Hoắc Dữ Xuyên thì hắn đột nhiên nhổm dậy hôn lên ngón tay cậu.
Họ ở rất gần nhau, hơi thở phả vào mu bàn tay, đôi môi bị lòng bàn tay ngăn cách.
Mặt Lâm Miểu như bốc cháy, vừa đỏ vừa nóng.
Cậu cuống quýt lùi lại, đỏ mặt nói: "Ai thèm hôn cậu chứ?! Sao cậu lại giả bộ ngủ thế hả?!"
"Đâu có," Hoắc Dữ Xuyên thu tay lại, bình tĩnh nói: "Bị cậu chọc nên mới tỉnh thôi."
Lâm Miểu cáu kỉnh: "Vậy sao cậu không mở mắt ra?!"
Hoắc Dữ Xuyên nói: "Mắt mỏi quá, không muốn mở."
Lâm Miểu: "Mắt cậu cũng bị sốt luôn à?!"
Hoắc Dữ Xuyên gật đầu.
Lâm Miểu: "......"
Lâm Miểu hùng hổ đi xuống lầu: "Sốt thành đục thủy tinh thể luôn đi!"
Đêm đó Lâm Miểu ngủ ở phòng khách, nửa đêm lén sang phòng Hoắc Dữ Xuyên sờ mấy lần, phát hiện trán hắn vẫn nóng hổi nên thay miếng dán hạ sốt cho hắn hai lần.
Lâm Miểu ngủ đứt quãng, mơ thấy Hoắc Dữ Xuyên bị sốt thành đồ ngốc nhảy múa trong quán Hạ Tòng Sơn, nhảy xong mở chai truyền dịch ra uống.
Lâm Miểu lập tức bừng tỉnh.
Ngoài cửa sổ sáng trưng, trời đã sáng.
Lâm Miểu vội vàng xuống giường rồi chạy sang xem Hoắc Dữ Xuyên.
Cũng may Hoắc Dữ Xuyên nhắm mắt nằm im trên giường chứ không chạy đi nhảy múa.
Lâm Miểu thở phào nhẹ nhõm --- Không ngốc là tốt rồi.
Khi cậu xuống lầu thì dì Trần đã nấu xong bữa sáng, trong bếp thơm ngào ngạt.
Lâm Miểu chợt thấy đói bụng, ăn uống no nê rồi chừa lại ít cháo cho Hoắc Dữ Xuyên.
Thế là sau khi ngủ dậy, bệnh nhân Hoắc Dữ Xuyên bị ép ăn một tô cháo to, còn mệt hơn tăng ca mấy ngày liền.
Hắn dựa vào thành giường, cố giữ tỉnh táo đọc mấy tin tức khẩn cấp.
Chẳng bao lâu sau, một cuộc điện thoại gọi đến.
Hoắc Dữ Xuyên ngẩng đầu nhìn, là mẹ hắn.
Hắn không bắt máy ngay mà đợi chuông reo mấy lần mới nghe.
Nghe giọng mũi của hắn hơi nặng, Lữ Hàm Tú hỏi: "Giọng con sao thế?"
"Không có gì," Hoắc Dữ Xuyên thản nhiên nói, "Cảm lạnh thôi."
Lữ Hàm Tú hỏi: "Uống thuốc chưa?"
Hoắc Dữ Xuyên nói: "Rồi."
Lữ Hàm Tú không nói thêm gì nữa mà chỉ hỏi: "Tháng sau là sinh nhật cha con, con đã nghĩ ra nên tặng quà gì cho ông ấy chưa?"
Hoắc Dữ Xuyên: "Chưa."
"Con chú ý chút đi," Lữ Hàm Tú nói, "Con phải thể hiện thật tốt, làm cha con vui thì ông ấy mới coi trọng con chứ."
Bà tận tình khuyên nhủ rồi bắt đầu kể khổ: "Mẹ tốn bao nhiêu công sức mới đưa được con về nhà họ Hoắc, năm đó......"
"Năm đó chính con đòi về sao?" Hoắc Dữ Xuyên bình tĩnh ngắt lời bà, "Tại sao con về ngôi nhà kia, chẳng phải mẹ biết rõ nhất à?"
Lữ Hàm Tú nghẹn họng, dường như nhớ ra gì đó: "Mẹ......"
Bà muốn phản bác nhưng không tìm được lý do nào, cuối cùng tức giận nói: "Nếu không về nhà họ Hoắc thì làm sao con được sống sung túc như bây giờ? Mẹ cũng chỉ vì con thôi mà!"
"Vì con?" Hoắc Dữ Xuyên nói: "Vậy sao không hỏi ý kiến của con?"
"Lúc đó con còn nhỏ đâu biết gì, mẹ phải cân nhắc giùm con chứ?" Lữ Hàm Tú hùng hồn nói ra câu cửa miệng suốt bao năm nay: "Mẹ là mẹ con, chẳng lẽ sẽ hại con sao?"
Hoắc Dữ Xuyên không nói gì nữa mà cúp máy.
Đầu hắn đau nhức nhối, cơn sốt hơi thuyên giảm lại tái phát, cả người mụ mẫm.
Chốc lát sau, Lâm Miểu chạy tới.
Cậu không nói gì mà chỉ bước tới xé miếng dán hạ sốt trên trán hắn rồi áp mu bàn tay vào kiểm tra nhiệt độ.
Sau đó chạy xuống lầu lấy thuốc và nước đưa cho hắn, miệng vẫn ngậm chặt.
Hoắc Dữ Xuyên nhìn cậu hỏi: "Miệng cậu bị dính lại rồi à?"
Lâm Miểu hừ một tiếng: "Không thèm nói chuyện với cậu."
"Sao thế?" Hoắc Dữ Xuyên nuốt thuốc xuống, "Tớ ăn hết cháo rồi mà, sao vẫn còn giận nữa?"
Vì cậu chưa hạ sốt chứ sao, lỡ sốt thành đồ ngốc chạy đến quán sếp Hạ nhảy múa thì sao?!
Nhưng cậu không muốn kể lại giấc mơ của mình nên chỉ nói: "Có thể không giận sao? Tớ còn chưa tính sổ với cậu chuyện mua chuộc Tưởng Nhạc Minh đâu đấy."
Hoắc Dữ Xuyên hỏi: "Vậy tớ phải làm sao đây?"
Lâm Miểu cũng không biết, lẩm bẩm gợi ý: "Tưởng Nhạc Minh nói sẽ gọi tớ là bố một tháng."
"Tớ có thể gọi cách khác," Hoắc Dữ Xuyên khàn giọng nói, "Gọi cả đời cũng được."
Cách khác? Lâm Miểu tò mò hỏi: "Gọi gì cơ?"
Hoắc Dữ Xuyên nhìn cậu rồi nói khẽ: "Bé cưng."
Lâm Miểu: "......"