Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn

Chương 60: Ngày mai được không



Đây là lần đầu tiên Lâm Kiến Hưng bị tung tin đồn nhảm ngay trước mặt, còn là con trai mình nữa, nói như đinh đóng cột khiến ông cũng hoài nghi mình có thật sự nói vậy không.

"Không đúng, cha có nói vậy đâu!"

Lâm Miểu hỏi: "Chẳng phải cha vừa bảo con kết hôn sao?"

Lâm Kiến Hưng ngơ ngác gật đầu: "Đúng vậy."

"Nhưng con chỉ kết hôn với Hoắc Dữ Xuyên thôi," Lâm Miểu nói, "Vậy đâu khác nào bảo tụi con kết hôn?"

Lâm Kiến Hưng: "......"

Hoắc Dữ Xuyên lập tức nắm tay Lâm Miểu nói: "Cháu sẽ sắp xếp ngay, ngày mai được không ạ?"

Hai mắt Lâm Kiến Hưng trợn to đến mức suýt lọt ra ngoài.

Lâm Miểu không ngờ chuyện này lại nhanh vậy, chẳng có chút chuẩn bị nào, tim đập thình thịch. Cậu lắp bắp: "Có...... Có nhanh quá không?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Đâu có nhanh, còn một ngày cơ mà."

Lâm Miểu: "Nhưng ngày mai cũng nhanh......"

Lâm Kiến Hưng thấy cậu do dự thì thở phào nhẹ nhõm, đang định hùa theo thì nghe Lâm Miểu nói: "Thôi ngày mốt đi."

Lâm Kiến Hưng: "......"

Ngày mốt khác ngày mai chỗ nào hả?!

"Không được!" Ông phản đối: "Ngày mốt cũng quá nhanh!"

Lâm Miểu: "Vậy ngày kia thì sao ạ?"

"Ngày kia cũng không được," Lâm Kiến Hưng trừng mắt, "Kết hôn mà tùy tiện vậy sao?"

"Đâu có tùy tiện," Lâm Miểu nói, "Phải đợi hai ngày lận mà."

Lâm Kiến Hưng: "Ít nhất phải hai tháng!"

"Dạ, nghe lời cha," Hoắc Dữ Xuyên nói, "Vậy hai tháng sau tụi con sẽ đăng ký kết hôn."

Lâm Kiến Hưng vỗ ngực một cái: "Từ từ, ngày nào cũng vậy chắc bị đột quỵ mất."

Khoan đã, ông giật mình bừng tỉnh --- Mình đã đồng ý rồi sao?!

Cảm giác như mình bị lọt hố vậy.

Thứ Bảy, họ cùng Lâm Kiến Hưng về quê.

Ngôi nhà vẫn như trong trí nhớ, đơn sơ giản dị, không quá rộng nhưng lại chứa đựng buồn vui của cả bốn người, chỉ là một người trong đó đã sớm lìa xa.

Lúc vào cổng, Lâm Miểu tò mò hỏi: "Hình như chỗ này vẫn chẳng thay đổi gì cả, không ai sống ở đây sao?" Người mua không dọn tới ở à?

Hoắc Dữ Xuyên bình tĩnh tra chìa khóa vào ổ rồi nói: "Chắc người ta ở chỗ khác ấy mà."

Thật ra ngôi nhà này bán chưa bao lâu thì hắn nghe tin nên đến mua lại. Nhưng lúc đó mọi thứ vẫn chưa chắc chắn, hắn không biết khi gặp lại Lâm Miểu có còn như xưa không......

Nhưng hắn rất may mắn, có lẽ cuộc trùng phùng kia là niềm may mắn lớn nhất đời hắn.

Vì lâu rồi không có người ở nên trong nhà phủ bụi dày. Lâm Kiến Hưng không nói hai lời tìm giẻ lau nhét vào tay Lâm Miểu và Hoắc Dữ Xuyên, bảo họ phụ mình dọn dẹp.

Hoắc Dữ Xuyên cởi vest ra rồi xắn tay áo sơ mi lên, để lộ cánh tay rắn chắc.

Hắn vắt khô khăn, vừa lau bàn thì nghe thấy Lâm Miểu gọi mình.

"Hoắc Dữ Xuyên, qua đây xem này," Lâm Miểu chỉ vào vết khắc trên khung cửa, hớn hở nói với Hoắc Dữ Xuyên, "Hồi xưa mẹ tớ đo chiều cao cho tớ ở đây nè."

Hoắc Dữ Xuyên đi tới rồi đưa tay sờ từng vết khắc, tựa như nhìn thấy Lâm Miểu từ từ lớn lên, cứ thêm một tuổi lại háo hức đứng đây xem mình cao lên bao nhiêu.

Hồi bé luôn mong lớn lên, nhưng khi lớn lên lại ước mình còn nhỏ mãi.

Năm đó Hoắc Dữ Xuyên cũng nhìn thấy, nhưng lúc đó vết khắc ít hơn. Những vết dư ra chính là quãng thời gian họ xa nhau.

Hắn nhìn vết khắc dưới cùng, đột nhiên hỏi: "Đây là mấy tuổi?"

Lâm Miểu vừa định trả lời thì nghe hắn nói: "Lùn tịt."

Lâm Miểu: "......"

Lâm Miểu tức giận đạp hắn một cái: "Lúc này mới năm tuổi thì làm sao cao được chứ."

Hoắc Dữ Xuyên dời tay lên một đoạn dài rồi nói với vẻ gợi đòn: "Năm tuổi tớ cao cỡ này nè."

Lâm Miểu: "...... Lúc năm tuổi cậu cao bằng trâu nước rồi hả?"

Hoắc Dữ Xuyên không nhịn được cười: "Lừa cậu thôi, hồi năm tuổi tớ cũng lùn lắm."

Lâm Kiến Hưng thò đầu ra khỏi bếp mắng: "Xì xầm gì đó, làm việc mau lên, đừng có lười biếng! Lau nhà chưa? Đổ rác chưa?"

"Dạ dạ, con có lười biếng đâu." Lâm Miểu hì hục quét dọn phòng khách, chừa lại phòng ngủ cho Hoắc Dữ Xuyên.

Phòng Lâm Miểu là nơi Hoắc Dữ Xuyên quen thuộc nhất, mặc dù trong phòng chỉ có một chiếc giường và một chiếc bàn nhỏ.

Lúc đó Hoắc Dữ Xuyên thường được mẹ Lâm giữ lại ăn tối. Bà nhớ rõ hắn thích món gì và ghét món gì, sợ hắn về muộn không an toàn nên giữ hắn ngủ lại, tìm đồ cho hắn thay rồi giục cả hai đi ngủ sớm......

Đó là những kỷ niệm ít ỏi mà Hoắc Dữ Xuyên còn lưu giữ về ngôi nhà này.

Hắn và Lâm Miểu chen nhau làm bài tập cạnh chiếc bàn chật hẹp, tay kề tay, chân kề chân, ánh đèn vàng ấm bao phủ hai người.

Lúc làm bài tập Lâm Miểu rất nghiêm túc, không nói lời nào, cũng không nhúc nhích mà chỉ tập trung làm bài.

Hoắc Dữ Xuyên cũng rất tập trung, nhưng chủ yếu là tập trung ngắm Lâm Miểu, nhìn lọn tóc vểnh lên, nhìn hàng mi dài rậm, nhìn cậu nhíu mày khi không giải được bài......

Thế nên lần nào Lâm Miểu cũng làm xong bài tập trước, Hoắc Dữ Xuyên cứ như mắc bệnh "giờ dây thun", phải luôn miệng thúc giục thì hắn mới chịu làm bài.

Trong lòng lớp phó học tập chỉ có học hành, đôi khi đang ngủ lại bật dậy hỏi hắn làm bài tập xong chưa.

Nghe hắn nói xong rồi mới hài lòng ngủ tiếp.

Hoắc Dữ Xuyên nằm chung với cậu trên chiếc giường này, nhìn người ngủ say trước mặt rồi mơ về tương lai của họ, tự hỏi Lâm Miểu có nhận ra tình cảm của hắn không, sẽ có phản ứng thế nào......

Chắc là không đâu, hắn nghĩ dù mình có hôn Lâm Miểu một cái thì cậu cũng chỉ hỏi: "Bạn thân cũng hôn nhau được sao?"

Sau này hắn lại tưởng tượng vô số lần nếu năm xưa mình không rời đi thì mình và Lâm Miểu sẽ ra sao.

Hắn sẽ tỏ tình với Lâm Miểu sau kỳ thi đại học, có lẽ Lâm Miểu sẽ vừa kinh ngạc vừa bối rối, sau đó từ chối.

Hắn sẽ hèn hạ đe dọa nếu cậu từ chối thì hai người không còn là bạn nữa.

Lâm Miểu sẽ mềm lòng nhận lời hắn vì không muốn mất bạn.

Sau khi nhận lời họ càng không phải là bạn, Lâm Miểu ngốc nghếch cứ thế bị lừa vào tròng.

Họ sẽ cùng nhau vào đại học, Lâm Miểu vẫn ngày ngày rủ hắn đến thư viện, đôn đốc hắn làm bài tập......

Nếu hắn rớt môn, nhất định Lâm Miểu sẽ giận hắn mấy ngày liền.

À không, Lâm Miểu sẽ không để hắn rớt môn đâu, ngày nào cậu cũng giám sát hắn học mà......

Nghĩ đến đây, Hoắc Dữ Xuyên bật cười, Lâm Miểu cầm chổi lông gà đi tới hỏi: "Lau bàn vui thế cơ à?"

Hoắc Dữ Xuyên đưa tay phủi bụi trên mặt cậu rồi cười nói: "Ừ, vui lắm."

Hắn hỏi: "Nếu tớ cùng vào đại học với cậu thì cậu muốn dẫn tớ đi đâu nhất?"

Hai mắt Lâm Miểu sáng lên: "Căng tin! Căng tin trên lầu hai trường tớ bán đồ ăn ngon tuyệt!"

Hoắc Dữ Xuyên: "......" Thích học nhất đã biến thành thích ăn nhất rồi sao?

Chạng vạng tối, cuối cùng ngôi nhà cũng được dọn dẹp sạch sẽ. Lâm Kiến Hưng muốn ở lại thêm một ngày nên bảo hai người về trước.

Lâm Miểu ngồi trong xe nhìn ngôi nhà từ từ khuất xa, sau đó tựa đầu lên vai Hoắc Dữ Xuyên nói: "Làm sao bây giờ, không có tiền trả lại cậu đâu."

Hoắc Dữ Xuyên quàng tay ôm cậu: "Vậy ký thêm một hợp đồng nữa nhé, thời hạn là...... trọn đời."

Khóe miệng Lâm Miểu không kìm được nhếch lên, cố ý nói: "Vậy chẳng phải tớ càng rẻ hơn sao? Một tháng còn chưa đến ba ngàn rưỡi nữa."

Hoắc Dữ Xuyên cúi đầu thì thầm vào tai cậu: "Nhưng sẽ được sờ cơ bụng."

Hai mắt Lâm Miểu sáng lên, đấu tranh nội tâm một lát rồi miễn cưỡng đồng ý: "Được thôi."

Đêm đó, vì áp lực ôn thi cuối kỳ nên Lâm Miểu chạy đến phòng làm việc tìm Hoắc Dữ Xuyên, định sờ cơ bụng một lát cho thư giãn đầu óc, ai ngờ không thể ra khỏi phòng làm việc, chỉ có tiếng rên rỉ đứt quãng lọt qua khe cửa.

Cậu bị đặt ngồi trên bàn, ôm chặt cổ Hoắc Dữ Xuyên, hơi nóng bốc lên, mồ hôi hòa lẫn nước mắt thấm ướt lồng ngực Hoắc Dữ Xuyên......

Cuối cùng Hoắc Dữ Xuyên bế cậu ra khỏi phòng làm việc, cho cậu uống nước, tắm rửa, sấy tóc rồi ru cậu ngủ.

Hai tuần sau, rốt cuộc Lâm Miểu cũng thi xong và bước vào kỳ nghỉ đông.

Lâu rồi cậu chưa đi làm thêm, không chỉ nhớ tiền mà còn nhớ Hứa Nguyệt và những người khác.

Hoắc Dữ Xuyên đưa cậu đến "Mạc Sắc" rồi ngồi nhìn cậu đi tới đi lui bưng rượu cho khách, hồi lâu sau mới phát hiện Hạ Tòng Sơn ủ dột ngồi trong góc uống rượu giải sầu.

Hoắc Dữ Xuyên đi tới hỏi: "Liệt cơ mặt rồi à?"

"Liệt bằng cậu không?" Hạ Tòng Sơn liếc xéo hắn: "Bực chết, thấy cậu càng bực hơn."

Hoắc Dữ Xuyên vỡ lẽ: "Lại bị cha thầy Dư rượt đánh chứ gì?"

"Thà ông ấy cứ đánh đi," Hạ Tòng Sơn thở dài, "Còn hơn là ngăn cản tôi gặp cậu ấy."

Hắn rầu rĩ nói: "Cậu ấy không gặp được tôi sẽ thế nào đây?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Sẽ yên tĩnh hơn chứ sao."

"Phắn đi," Hạ Tòng Sơn nổi nóng, "Phắn mau lên."

Hắn bất mãn nói: "Cậu ấy sẽ nhớ tôi, sẽ muốn......"

Hoắc Dữ Xuyên: "Muốn tát anh à?"

Hạ Tòng Sơn định bật dậy đánh hắn, nhưng sực nhớ ra gì đó nên lập tức nguôi giận, tò mò hỏi: "Nghe nói cha cậu không dám quản cậu hả? Cha cậu còn cổ hủ hơn cha cậu ấy nữa, cậu làm cách nào mà hay vậy?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Tôi về nhà nói mình thích Hoắc Minh Triết."

Hạ Tòng Sơn sửng sốt: "Cậu còn có đam mê này nữa sao?"

Hoắc Dữ Xuyên nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc.

Hạ Tòng Sơn bừng tỉnh đại ngộ: "Vậy tôi cũng nói mình thích anh cả cậu ấy nhé, hay là anh Hai, anh Ba, anh Tư?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Đối với cha thầy Dư, anh thích anh ấy hay bất cứ người anh nào của anh ấy có gì khác nhau đâu?" Đều là con trai bị heo ủi thôi.

Hạ Tòng Sơn rầu rĩ hỏi: "Vậy phải làm sao đây?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Còn một cách nữa."

Hạ Tòng Sơn mừng rỡ hỏi: "Cách gì?"

Hoắc Dữ Xuyên hờ hững đáp: "Cứ nói anh thích cha thầy Dư đi."

Hạ Tòng Sơn: "......"

Gu cậu mặn vậy sao?


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com