Ánh đèn mờ chiếu vào khuôn mặt nhăn nhúm của Hạ Tòng Sơn, khóe miệng hắn giật giật: "...... Cậu ngó ngàng đến sự sống chết của tôi một chút được không?"
Hạ Tòng Sơn nhíu mày hỏi: "Lỡ cha cậu ấy thích tôi thật thì sao?"
Hoắc Dữ Xuyên nhìn hắn từ trên xuống dưới một vòng: "Ông Dư vẫn chưa lẩm cẩm vậy đâu."
Hạ Tòng Sơn sửng sốt, sau khi kịp phản ứng thì tức giận nói: "Ý cậu là cha cậu ấy lẩm cẩm mới thích tôi hả?"
Hoắc Dữ Xuyên: "Chứ sao nữa?"
"Nín," Hạ Tòng Sơn bất mãn nói, "Nếu không nhờ sắc đẹp của ông thì chỗ này có buôn may bán đắt vậy không? Tiền của cậu đã đổ sông đổ biển từ lâu rồi."
"À," Hoắc Dữ Xuyên hời hợt nói, "Thế thì có ích gì? Cha anh ấy đâu thích đàn ông."
Hạ Tòng Sơn nghĩ cũng đúng, tuy hắn đẹp trai nhưng lại là đàn ông nên cha Dư Cận Vãn mới không cho họ đến với nhau.
Hắn trầm ngâm một lát rồi uống thêm chai rượu, nói với Hoắc Dữ Xuyên: "Nếu tôi bị cha cậu ấy đánh chết thì nửa đêm sẽ về tìm cậu."
Hoắc Dữ Xuyên: "Không được, tôi ngủ sớm lắm."
Hạ Tòng Sơn: "......"
Lâm Miểu thấy Hạ Tòng Sơn hùng hổ lao ra cửa thì đi tới hỏi Hoắc Dữ Xuyên: "Sếp Hạ sao vậy? Nhìn mặt có vẻ không vui lắm."
Hoắc Dữ Xuyên nói: "Chắc đi tỏ tình ấy mà."
Lâm Miểu sửng sốt: "Anh ấy định tỏ tình với thầy Dư à?" Vậy thì phải vui mới đúng chứ?
Hoắc Dữ Xuyên: "Cũng gần giống vậy." Dù sao đều là họ Dư.
"Ở đâu thế?" Lâm Miểu hóng hớt hỏi: "Tớ đi xem được không?"
"Đừng đi," Hoắc Dữ Xuyên nói, "Chưa biết chừng chỗ đó sẽ loạn lắm."
Loạn? Lâm Miểu khó hiểu, sao tỏ tình lại loạn được chứ? Có phải đi đánh nhau đâu.
Cuối cùng Lâm Miểu vẫn không biết Hạ Tòng Sơn tỏ tình thế nào. Gần Tết, cậu và Hoắc Dữ Xuyên cùng Lâm Kiến Hưng về quê ăn Tết.
Sáng ngày giao thừa, Lâm Miểu nằm ì trên giường không chịu dậy, sau khi tỉnh ngủ thì lăn qua lăn lại trong chăn hơn nửa ngày, điểm tâm cũng không muốn ăn.
Hoắc Dữ Xuyên đi tới vuốt tóc cậu rồi cười hỏi: "Chẳng phải tối qua cậu dặn chừa câu đối lại cho cậu dán à? Không dán nữa sao?"
Lâm Miểu né tránh nhưng lại bị Hoắc Dữ Xuyên sờ trúng bụng khiến cậu cười ngặt nghẽo vì nhột. Hai người náo loạn hơn nửa ngày mới đứng dậy dán câu đối, kết quả phát hiện chiếc thang bị hỏng, Hoắc Dữ Xuyên đành phải khiêng Lâm Miểu lên cao để dán.
Thế là lại ầm ĩ hồi lâu, Lâm Kiến Hưng ngán ngẩm lắc đầu liên tục.
Buổi chiều, Lâm Kiến Hưng ra ngoài mua đồ, Hoắc Dữ Xuyên vào bếp nấu cơm tất niên.
Lâm Miểu đứng ở cửa kinh ngạc nhìn hắn: "Hoắc Dữ Xuyên, cậu còn biết nấu ăn nữa sao?"
Mọi khi đều là dì Trần nấu, Lâm Miểu chưa bao giờ thấy Hoắc Dữ Xuyên vào bếp nên cứ sợ hắn làm cháy nhà.
Hoắc Dữ Xuyên nói: "Tớ học được chút xíu từ dì Trần."
"Chút xíu là bao nhiêu?" Lâm Miểu thấp thỏm hỏi: "Ăn xong còn đón Tết được nữa không?"
Hoắc Dữ Xuyên: "......"
Khi Lâm Kiến Hưng trở về, vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm lừng, sau đó trông thấy Lâm Miểu hớn hở chạy ra nói với mình: "Cha, Hoắc Dữ Xuyên còn biết nấu ăn nữa, giỏi ghê luôn!"
Lâm Kiến Hưng: "......"
Nấu ăn thì có gì kích động vậy chứ? Ai không biết còn tưởng hắn chế tạo được tên lửa nữa.
Lâm Miểu rất hài lòng với bữa cơm tất niên này. Hoắc Dữ Xuyên nói chỉ học được chút xíu nhưng toàn nấu những món Lâm Miểu thích, khẩu vị hơi ngọt khiến Lâm Kiến Hưng phải uống thêm mấy ly rượu, bảo là ngán quá.
Lâm Miểu cũng uống một ly với ông, hai má đỏ bừng, quay sang thấy Hoắc Dữ Xuyên đã uống mấy ly mà vẫn bình chân như vại. Cậu chợt cảm thấy không công bằng nên đưa tay véo má Hoắc Dữ Xuyên: "Sao không đỏ chứ......"
Lâm Kiến Hưng say rượu xúi giục: "Véo đi...... Véo mạnh mấy cái là đỏ ngay."
Lâm Miểu véo rất nhẹ, nhìn giống vuốt ve hơn, nghe cha mình nói vậy thì nhíu mày suy nghĩ rồi hỏi Hoắc Dữ Xuyên: "Đau không?"
Hoắc Dữ Xuyên nắm lấy bàn tay đang sờ mặt mình, cười nói: "Vậy cậu véo nhẹ thôi."
Lâm Miểu ngoan ngoãn gật đầu.
Lâm Kiến Hưng ghét bỏ nói: "Không có tiền đồ!"
Sau đó nằm bò ra bàn ngủ thiếp đi.
Hoắc Dữ Xuyên dìu ông về phòng ngủ, lúc ra trông thấy Lâm Miểu ôm gối ngồi trên sofa lẩm bẩm gì đó.
Nói xong cậu loạng choạng đứng dậy, chạy tới kéo màn ra rồi mở toang cửa sổ.
Gió lạnh ùa vào, Hoắc Dữ Xuyên quàng khăn quanh cổ cậu, che đi nửa khuôn mặt đỏ bừng, "Không mở cửa sổ vẫn xem được mà."
Lâm Miểu lắc đầu: "Nhìn thế này rõ hơn nhiều."
Hoắc Dữ Xuyên đành phải nhét tay cậu vào túi áo khoác của mình.
Pháo hoa đủ màu nở rộ cách đó không xa, rực rỡ chói lóa.
"Hoắc Dữ Xuyên," Lâm Miểu reo lên, "Đẹp quá!"
Hoắc Dữ Xuyên "ừ" một tiếng rồi nói: "Ngày mai tụi mình cũng đi bắn pháo hoa nhé."
"Ừ." Lâm Miểu nhìn hắn, trong mắt hiện lên ý cười, đột nhiên nói: "Hoắc Dữ Xuyên, tớ muốn đính chính một chuyện."
Hoắc Dữ Xuyên: "Gì thế?"
Lâm Miểu tiến lại gần hắn rồi ngẩng mặt lên nói: "Tớ thích cậu không chỉ chút xíu đâu......"
Cậu đưa tay ôm chặt người trước mắt: "Hoắc Dữ Xuyên, tớ thích cậu nhiều lắm......"
Pháo hoa nổ tung thắp sáng cả bầu trời đêm.
Hoắc Dữ Xuyên cúi đầu hôn lên môi cậu.
Dường như thời gian đã quay trở lại, những hối tiếc về cuộc chia ly năm đó rốt cuộc cũng được đền bù, thiếu niên Hoắc Dữ Xuyên hôn người trong lòng mình dưới màn pháo hoa lấp lánh.
"Đây là món quà năm mới tuyệt vời nhất," hắn tựa vào trán Lâm Miểu, trong mắt không giấu được ý cười, "Năm mới vui vẻ."