Ngày ta làm lễ cập kê, tỷ phu trong cơn men say lại xông thẳng vào phòng ta.
Đêm hôm đó, ta bị bịt miệng, đưa vào Hầu phủ.
Đích tỷ nói nàng không thể sinh con, muốn mượn bụng ta dùng một phen.
Một năm sau, ta sinh được một bé trai.
Đích tỷ dẫn ta đến vườn trúc, bốn bà tử giữ chặt ta, bịt miệng lại, chôn sống ta dưới cái hố đã đào sẵn từ trước.
Trước lúc chết, ta chỉ nghĩ mãi một điều — rốt cuộc, một người như ta sống trên đời này có ý nghĩa gì?
Không ngờ, lại có người đào ta lên.
Người đó gầy gò, nhỏ thó, nhưng vẫn cõng ta đi mười dặm đường.
Hắn cởi chiếc áo duy nhất trên người, đắp lên thân thể dính đầy bùn đất của ta, bảo ta phải sống.
Một lão nhân nhặt được ta, đưa ta về nhà.
Từ ngày ấy, ta đổi tên đổi họ, sống dưới thân phận một người khác.
Năm năm sau, quán hoành thánh của ta mở đến tận kinh thành, lại gặp ngay cả nhà đích tỷ đang bị bán đi.
Nàng quỳ xuống cầu xin ta cứu đứa con trai của mình.
Ta chỉ tay sang thiếu niên đang quỳ gối bên kia, lạnh nhạt nói:
“Ta chỉ cứu nó.”
Chương 1:
Phụ thân ta là Thành Ý Bá, nhưng chỉ là một kẻ hư danh, ăn không ngồi rồi.
Việc thành công nhất trong đời ông ta, chính là sinh con.
Ông ta trước sau nạp tới hai mươi mốt phòng thiếp thất, sinh được mười bốn người con gái.
Khi còn định tiếp tục sinh thêm nữa, lại mắc phải chứng thượng mã phong, để lại di chứng méo miệng lệch mắt, từ đó mới coi như chịu dừng tay.
Đích mẫu là người lòng dạ cay độc.
Phụ thân nạp thiếp, bà ta thay ông lo liệu.
Thiếp thất mang thai, bà ta ban cho thuốc bổ. Nhưng khi đứa trẻ chào đời, sống hay c.h.ế.t lại đều do bà ta quyết định.
Nếu là nam hài, đều bị dìm chết.
Nếu là nữ hài, sẽ được nuôi dưỡng.
Thoạt nhìn chúng ta cũng có vẻ được coi trọng — bởi đích mẫu không cho chúng ta đụng tay vào việc nặng, nói nữ tử không nên để đôi tay thô ráp.
Nhưng bà ta cũng chẳng để chúng ta ăn no, nói nữ tử không nên béo tốt.
Mười ba đứa thứ nữ chúng ta, chẳng khác gì những con thỏ trong chuồng của bà ta, ngoan ngoãn, nhút nhát, yếu mềm, sợ sệt.
Đợi đến khi chúng ta mười lăm mười sáu tuổi, sẽ bị gả cho thương nhân để đổi lấy sính lễ hậu hĩnh, hoặc đưa đi làm quý thiếp để đổi lấy tiền đồ cho huynh trưởng.
Một khi đã xuất giá, nếu sống tốt, còn có thể gọi là có nhà mẹ đẻ.
Nếu chẳng may sống không tốt… thì sống c.h.ế.t cũng đành thuận theo số mệnh.
Ta từng nghĩ mình sẽ được gả cho một thương nhân giàu có.
Di nương cũng nói, được gả làm chính thê của phú thương cũng không tệ.
Nào ngờ, ngay đêm ta tới tuổi cập kê, tỷ phu trong cơn ngà ngà men say lại xông thẳng vào phòng ta.
Ta dùng chén trà ném vỡ trán hắn, nhưng vẫn không thoát khỏi câu nói lạnh lùng của đích tỷ:
“Nếu ngươi dám hé răng, ta lập tức bán di nương của ngươi vào kỹ viện.”
Ta giống như một con súc vật, bị khiêng thẳng vào phủ Xương Bình Hầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đích tỷ thành thân đã mười năm, dưới gối không con.
Nàng muốn có một đứa con trai.
Trong số những đứa thứ nữ còn lại trong nhà mẹ đẻ, nàng chọn ta.
Nàng nói ta eo nhỏ hông to, chắc chắn sẽ sinh được nam hài.
Kỳ thực ta hiểu rõ, nàng chọn ta là vì ta nhát gan, dễ bảo.
Di nương chỉ cười chua chát: “Đây là mệnh của thứ nữ.”
Được sinh ra, thì đã chẳng thể làm chủ chính mình.
Một tháng sau, ta phát hiện bản thân mang thai.
Đích tỷ cho người đến xem bụng ta, rồi vui mừng nói: chắc chắn là con trai.
Từ đó, sơn hào hải vị ngày ngày đưa vào phòng ta như nước chảy.
Ta nghĩ, đứa nhỏ này là một món nợ nghiệt duyên.
Không đến cõi đời này, mới là phúc phận tốt nhất của nó.
Thế là, tất cả đồ ăn được đưa đến, ta đều lặng lẽ đổ vào rừng trúc sau viện.
Có khi là hai cái bánh bao, có khi là nửa con gà.
Ma ma hầu hạ ta phát hiện, giậm chân mắng:
“Di nương mà đem đồ ăn đổ vào rừng trúc, chẳng phải là tiện nghi cho cái thứ tạp chủng kia sao?”
Tạp chủng nào?
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ta chẳng hề để tâm đến chuyện trong Hầu phủ.
Dù thế nào đi nữa, ta cũng sẽ không ăn những món sơn hào hải vị kia.
Thế nhưng, đến tháng thứ bảy, ta vẫn sinh ra một bé trai.
Đích tỷ ôm đứa trẻ trong tay, lạnh mặt nhìn ta:
“Quan Ca nhi thân phận tôn quý. Ngươi còn sống, chỉ khiến nó thêm nhục nhã.”
Nàng ra lệnh cho bốn bà tử bịt miệng ta lại, kéo ta ra vườn trúc, chôn sống dưới cái hố đã được đào sẵn từ lâu.
Vị trí cái hố ấy ta quen thuộc vô cùng — bởi mỗi ngày ta đều đổ thức ăn vào đó.
Khi nắm đất cuối cùng phủ lên mặt, ta vẫn chỉ có một ý niệm — Rốt cuộc, một người như ta sống trên đời này là để làm gì?
Không ngờ, ta lại được người ta đào lên.
Hài tử ấy gầy yếu như măng non đầu mùa, trông như chỉ cần một trận gió thổi qua là gãy gục.
Vậy mà nó lại gắng gượng cõng ta đi suốt mười dặm đường.
Dọc đường, nó không nói một lời.
Trước lúc rời đi, nó cởi chiếc áo duy nhất trên người, đắp lên thân ta.
Trời đang giữa mùa đông giá rét, nó để lộ tấm thân gầy gò, run rẩy chống chọi với cái lạnh, dùng giọng trẻ con yếu ớt nói với ta:
“Phải sống.”
Lúc nó quay người rời đi, ta lặng lẽ nhét chiếc nhẫn vàng di nương từng cho ta vào lòng bàn tay nó.
Ta được một lão nhân bán hoành thánh vào buổi sáng cứu về.
Lúc đỡ ta vào nhà, thê tử của ông ta liền vung chày cán bột đập vỡ đầu ông, miệng quát lớn:
“Con trai c.h.ế.t rồi, con dâu cũng bỏ đi, Điền nhi mới ba tuổi, cái gì cũng cần dùng đến tiền — lão già ông không biết xấu hổ, còn dám dắt nữ nhân về nhà?!”
Lão nhân lấy tay bịt trán đang chảy máu, gấp đến đỏ bừng cả mặt:
“Trên… trên đường nhặt được! Bà đừng có nói bậy!”