Câu Chuyện Của Thập Nhị Nương

Chương 2



 

Về sau ta mới biết, lão nhân ấy họ Lưu, thê tử lão họ Dương, hai người có một đứa con trai nhưng đã tử trận nơi sa trường từ năm ngoái.

 

Nửa năm trước, con dâu cũng tái giá.

 

Giờ chỉ còn hai vợ chồng già: một người gánh hoành thánh đi bán ở khắp nơi, một người ở nhà cày cấy, nuôi dưỡng đứa cháu gái ba tuổi.

 

Dương đại nương vốn không buồn nghe lão Lưu giải thích, chỉ một mực đẩy ta ra ngoài:

 

“Sống c.h.ế.t mặc xác nó, nhà ta nuôi không nổi! Đi đi đi!”

 

Ta “phịch” một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt bà, nghẹn ngào cầu xin:

 

“Xin người thu nhận ta.”

 

“Ngươi… ngươi quỳ cái gì! Để hàng xóm nhìn thấy lại tưởng nhà ta làm gì ngươi… Mau đứng dậy, đứng dậy!”

 

Nhưng ta vẫn không đứng lên.

 

Nức nở nói:

 

“Con ăn ít, nói cũng ít, việc gì cũng có thể học, buổi tối chỉ cần một gian phòng nhỏ là được… Xin người…”

 

Sau khi đã c.h.ế.t một lần, ta mới hiểu rõ:

 

Kẻ như ta — không quyền, không thế, yếu đuối, vô năng — sống trên đời này vốn chẳng có gì là có ý nghĩa.

 

Nhưng… cho dù vô nghĩa thì đã sao?

 

Mạng này của ta, người khác có thể khinh rẻ, nhưng ta… nhất định phải trân trọng.

 

“Phiền c.h.ế.t đi được, khóc lóc mãi. Lão già, người ông mang về thì ông tự lo đi!”

 

Dương đại nương hất cây chày cán bột xuống đất, hầm hầm bỏ đi.

 

Lão Lưu vội đỡ ta dậy, nhẹ giọng nói:

 

“Đại nương nhà ta miệng cứng lòng mềm, con chịu khó một chút.”

 

“Đa tạ.”

 

Ta được họ thu nhận.

 

Ta không giỏi việc nhà.

 

Khi còn ở phủ, đích mẫu không cho chúng ta động tay vào việc nặng, chỉ được phép thêu thùa, học nữ công.

 

Dương đại nương càng thêm tức giận:

 

“Quét kiểu gì vậy? Quần áo vừa giặt phơi xong đã bị ngươi phủ đầy bụi!”

 

Bà đẩy ta sang một bên, thành thạo hắt nước xuống sân rồi mới bắt đầu quét.

 

Ta đứng một bên nhìn, đến chiều là đã biết cách cầm chổi.

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Lúc Dương đại nương gói hoành thánh, ta cũng đứng bên cạnh ngó theo.

 

Bà trừng mắt nhìn ta:

 

“Ngươi trừng cái đôi mắt trâu đó nhìn cả buổi rồi, học được chưa đấy?”

 

Tuy miệng mắng vậy, nhưng ta thấy bà gói chậm hơn mọi ngày, đường viền cũng cẩn thận hơn trước.

 

“Học được rồi.”

 

Ta làm thử cho bà xem.

 

Bà nhìn ta gói được bảy tám cái, liền phẩy tay đuổi:

 

“Biết rồi thì giỏi lắm đấy! Mau đi đi, đừng cản ta làm việc.”

 

Bà đuổi ta về phòng, không cho ta bước vào bếp nữa.

 

Bữa tối hôm ấy, Dương đại nương luộc hai quả trứng gà, ném cho ta một cái:

 

“Điền nhi ăn không hết, ngươi ăn mau đi. Nhìn cái thân mình ngươi kìa, gió thổi là bay, đến lúc đó ta không đi tìm đâu.”

 

Ta vừa bóc vỏ trứng vừa thấy sống mũi cay xè.

 

“Ngày mai lúc bán hoành thánh, ghé hiệu thuốc ở trấn bốc một thang thuốc bổ. Tối về ta g.i.ế.c con gà mái hầm chung cho nó ăn.”

 

Thuốc bổ hầm cùng thịt gà mái sẽ rất bổ dưỡng.

 

Lão Lưu kinh ngạc:

 

“Nhà chỉ có một con gà mái đang đẻ trứng, sao bà lại muốn g.i.ế.c nó?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Dương đại nương đá ông một cái:

 

“Bảo mua thì đi mua đi, lắm lời! Thuốc bổ nhớ bỏ thêm ít râu sâm vào, đừng có keo kiệt.”

 

Lão Lưu vâng một tiếng, rồi quay sang hỏi ta có muốn đi cùng không, tiện thể mua cho ta một chiếc áo bông giữ ấm.

 

Ta định thản nhiên nói không cần, nhưng nước mắt lại rơi xuống lúc nào chẳng hay.

 

Sáng hôm sau, Dương đại nương đứng bên cạnh, canh ta uống hết hai bát canh, ăn luôn nửa con gà mới chịu đi.

 

“Phần còn lại để mai ăn tiếp.”

 

Bà ra khỏi cửa rồi vẫn lẩm bẩm không thôi:

 

“Không biết nhà ai tạo nghiệt, con cái vừa sinh xong lại đuổi nó đi như thế…”

 

Sức khỏe của ta dần khá hơn.

 

Việc nhà cũng dần dần thành thạo.

 

Tay chân ta nhanh nhẹn, ruộng đồng hay việc gì cũng học được.

 

Khi cầm cuốc xới đất, lòng bàn tay bị trầy phồng lên mấy cái bọng nước.

 

Bọng nước vỡ rồi lại mọc lên tiếp, cuối cùng thành vết chai.

 

Có vết chai rồi, tay cũng không còn đau nữa.

 

Ta gói hoành thánh cũng rất nhanh, thậm chí còn nhanh hơn cả Dương đại nương.

 

Có điều, ta cảm thấy nhân hoành thánh nêm nếm chưa được ngon lắm, liền bàn với bà xem có thể điều chỉnh lại hương vị một chút không.

 

Dương đại nương trước tiên mắng ta một trận, sau đó vẫn nghe theo, đánh thêm ba quả trứng vào nhân thịt, lại cho thêm một thìa bột.

 

“Ăn ngon hơn chút nào chưa ạ?” – ta hỏi bà.

 

Dương đại nương ăn hai cái hoành thánh, mím môi không đáp lời, nhưng đến hôm sau lúc trộn nhân lại gọi ta tới nêm giúp.

 

Từ đó, quầy hoành thánh của lão Lưu càng lúc càng đông khách.

 

Trước kia phải đến tận giữa trưa mới bán hết, giờ thì mới vừa quá giờ Thìn đã về rồi.

 

Ta đề nghị:

 

“Hay là mình dựng một cái lều đi, mỗi ngày bán đúng giờ, đúng chỗ, như vậy sẽ có khách quen, việc buôn bán chắc còn khá hơn nữa.”

 

Lão Lưu lắc đầu:

 

“Phố bên này chẳng còn chỗ nào trống cả. Vả lại, quầy bán hoành thánh trong trấn cũng nhiều vô kể.”

 

Dương đại nương bỗng quay sang hỏi ta:

 

“Ngươi nói xem nên đặt ở đâu?”

 

“Cổng học đường. Ở đó ít quán, chắc vẫn tìm được chỗ dựng lều.”

 

Vài ngày sau, lão Lưu quả thật tìm được chỗ.

 

Chúng ta cùng nhau dựng quán.

 

Không ngoài dự liệu — buôn bán rất tốt.

 

Bọn trẻ trước khi vào học đường thường ghé ăn sáng, buổi trưa ngán cơm nhà mang theo thì cũng ghé ăn một bát.

 

Đến tối tan học, lại tụm năm tụm ba đến ăn rồi mới chịu về.

 

Lão Lưu cười đến nỗi mắt mũi đều cong tít lại như nở hoa.

 

Mỗi khi ta và Dương đại nương làm xong việc đồng áng liền sẽ ra quầy hoành thánh phụ giúp ông.

 

Đến Tết, Dương đại nương may cho ta và Điền nhi mỗi người một chiếc áo bông mới.

 

“Con bé thật xinh, chỉ là gầy quá, sau này phải ăn nhiều một chút.” – Lão Lưu cười nói.

 

“Con nhà nghèo mà đẹp thì chỉ có rước họa thôi.” – Dương đại nương buông lời.

 

“Không đâu! Di di không phải tai hoạ!” – Điền nhi ôm cổ ta, ra sức bênh vực.

 

Dương đại nương trừng mắt liếc nó: “Con nít thì biết cái gì?”

 

Ta hiểu nỗi lo của bà.

 

Trong số các tỷ muội ở phủ, ta không tính là xinh đẹp, nhưng ở nơi này, quả thật gương mặt ta dễ khiến người khác để ý.