Câu Chuyện Của Thập Nhị Nương

Chương 11



 

Dương Dụ Chi vẫn im lặng suốt từ đầu, qua một hồi lâu mới dừng lại trước một tiểu viện, nó hỏi Tiêu Trường Phong:

 

“Ta có thể ở chỗ này được không?”

 

“Đương nhiên rồi, phủ này rộng thế, cứ chọn tùy ý.”

 

“Vậy ta ở đây.” Dụ Chi đứng ở cửa viện, ánh mắt xa xăm:

 

“Không ngờ… ta lại được trở về nơi này.”

 

Nơi này, chính là chỗ Dụ Chi từng sống cùng mẫu thân mình trước khi lên ba tuổi.

 

Tháng Hai năm ấy, ta và Tiêu Trường Phong thành thân tại tiểu viện.

 

Quan viên trong triều, hễ là người có thể lui tới, đều đã đến chúc mừng. Nhưng Tiêu Trường Phong, người này lại khiến ta ngoài ý muốn.

 

Ta từng nghĩ hắn là hạng võ tướng thẳng như ruột ngựa, căm ghét thế tục, hành sự thô lỗ, ở đâu cũng đắc tội người ta.

 

Thế mà không phải vậy.

 

Khi làm quan, hắn cư xử vô cùng khéo léo, lời lẽ nịnh bợ còn giỏi hơn cả một kẻ buôn bán như ta.

 

Tối đến ta liền trêu hắn:

 

“Lời chàng nói lúc kính rượu hôm nay thật êm tai, bản lĩnh nịnh nọt ấy học từ đâu vậy?”

 

Hắn bước tới giúp ta lau tóc, mỉm cười đáp:

 

“Có những thứ chẳng cần học, trời sinh đã biết.”

 

Ta không tin, liếc hắn một cái, hắn lại nói:

 

“Phụ thân ta là người cứng nhắc, bảo thủ, chấp mê bất ngộ, cả đời không biết giao thiệp với ai.”

 

Hắn không muốn giống phụ thân mình.

 

Ta nghe vậy, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng có chút suy tư.

 

Hắn đột ngột ôm ta lên, ta hoảng hốt:

 

“Chàng làm gì vậy?!”

 

Hắn mặt không đổi sắc:

 

“Tối nay đừng nói mấy chuyện không đâu, chính sự quan trọng hơn.”

 

Ta giơ tay đánh hắn một cái:

 

“Nhỏ giọng chút, coi chừng hai đứa nhỏ nghe thấy!”

 

Hắn cười đáp:

 

“Biết rồi, ta sẽ cố gắng kiềm chế.”

 

Nhưng hắn chẳng kiềm chế chút nào, đến sáng ta còn chẳng dậy nổi.

 

Lúc tỉnh dậy thì đã là giờ ngọ.

 

Thật sự chẳng còn mặt mũi nào ra khỏi cửa, ta lại mắng hắn một trận, hắn ngồi bên mép giường cười toe toét nghe ta mắng, còn nháo lên:

 

“Nếu nàng không ra ngoài, vậy chúng ta cùng ngủ thêm một.”

 

Ta giật mình, chẳng buồn thẹn thùng nữa, vội vàng rửa mặt rồi ra ngoài.

 

Ba ngày sau, ta cùng hắn tới tế bái song thân hắn. Tiêu Trường Phong vô cùng vui vẻ, còn kính phụ thân mình hai chén rượu.

 

“Hồi nhỏ ta từng dựng một cái chòi ở ngay sau cọc gỗ này,” hắn chỉ về phía sau phần mộ, “sống luôn ở đó.”

 

Ta kinh ngạc:

 

“Hồi mấy tuổi?”

 

“Trước khi nhập ngũ, ta thường xuyên đến đây.”

 

“Sau này, ta và chàng sẽ thường xuyên đến thăm họ.”

 

Hắn ngẩng đầu nhìn ta, giọng trầm ấm:

 

“Được!”

 



 

Năm thứ hai sau khi thành thân, ta có thai, hạ sinh một nữ nhi.

 

Tiêu Trường Phong vui mừng khôn xiết, đặt tên con là Ngôn.

 

Ngôn Ngôn rất thân với Điền nhi, mỗi ngày đều theo sau nàng gọi “tỷ tỷ”.

 

Ta cho người chặt bỏ một nửa rừng trúc sau phủ, xây thêm tường ngăn, mở ra một gian học đường tại nhà.

 

Dạy chữ cho Dương Dụ Chi, cũng thu nhận lũ trẻ nhà nghèo quanh vùng, đều miễn học phí.

 

Tiêu Trường Phong rất tán thành việc ấy:

 

“Thập Nhị nương tuy không làm quan, nhưng đạo làm quan còn tinh tường hơn cả ta.”

 

Ta liếc mắt lườm hắn một cái.

 

Kỳ thực, trong lòng ta vốn đã có chủ ý.

 

Hắn là võ tướng, dẫu có giao hảo với văn thần, cũng chẳng bằng trong phủ tự nuôi nấng nhân tài, mới có thể kết giao vững bền.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Dạy dỗ trăm đứa trẻ, chỉ cần ra được một người tài, thì việc mở học đường cũng không uổng phí.

 

Huống hồ, dẫu không thành nhân tài, thì biết đọc biết viết, cũng đã là phúc phận cho các hài tử ấy rồi.

 

Lại hai năm nữa trôi qua, Dương Dụ Chi thi đỗ Cử nhân, hơn nữa còn đứng đầu bảng.

 

Dương đại nương mừng đến phát khóc, nhất quyết phải mở yến tiệc ở tửu lâu chiêu đãi bằng hữu.

 

Bà thương Dụ Chi, đối đãi đặc biệt tốt, thậm chí còn toan tính chuyện gả Điền nhi cho Dụ Chi.

 

Ta vội ngăn lại:

 

“Điền nhi là con gái của con, phải đợi nó có ý thích mới có thể gả đi.”

 

Dương đại nương lúc ấy mới chịu thôi.

 

“Nhưng nếu đãi tiệc, nhân lúc tướng quân còn ở kinh thành, chi bằng làm ở phủ cho long trọng?”

 

Dương đại nương càng cao hứng:

 

“Không cần kiêng kị gì sao?”

 

“Không cần. Tướng quân làm quan ba năm, nay là lần đầu tiên chúng ta mở tiệc chiêu đãi khách khứa. Người cứ việc tổ chức rộn ràng, trong nhà con dư sức gánh vác.”

 

Dương đại nương hớn hở gật đầu, háo hức chuẩn bị.

 

Yến tiệc diễn ra rất suôn sẻ, Dương Dụ Chi đứng giữa bao người, sống lưng thẳng tắp.

 

Ngay tại buổi tiệc, trước mặt bao bằng hữu thân thích, nó quyết định đổi sang họ của mẫu thân mình, lấy tên là Kiều Dụ Chi.

 

Vào kỳ thi mùa xuân, khi Kiều Dụ Chi vào trường thi, ta nghe tin đích tỷ đã qua đời.

 

Những năm qua, nàng nhiều lần nhờ người gửi thư cho ta, muốn ta đến thăm Quan Ca nhi.

 

Nhưng ta… vẫn chưa từng đi.

 

Quan Ca nhi bị đưa vào Giáo Phường Ty nuôi dưỡng đến mười tuổi, sau đó bị chuyển đến Lĩnh Nam.

 

Đích tỷ không nỡ để nó chịu khổ.

 

Ta chỉ viết lại cho nàng một phong thư duy nhất:

 

“Chịu khổ thì sao chứ? Người sống trên đời này, vốn là để chịu khổ mà.”

 

Từ đó, nàng không còn gửi thư đến nữa.

 

Cho đến tận lúc nàng nhắm mắt xuôi tay.

 

Ngày công bố bảng vàng, tiếng chiêng trống báo hỉ vang tận tới cửa phủ.

 

Kiều Dụ Chi thi đỗ Trạng Nguyên.

 

Ta vui mừng đến rơi lệ.

 

Ngay giữa bao người, nó khấu tạ ta một lễ thật sâu.

 

“Thấy chưa, nó chỉ tạ ơn nàng, chứ chẳng buồn cảm tạ ta.” — Tiêu Trường Phong đứng bên cạnh, giọng đầy ghen tuông.

 

Kiều Dụ Chi nói:

 

“Ta cảm ơn người, cảm ơn người đã cứu lấy ta, cũng cứu lấy biết bao người trong chúng ta.”

 

Tiêu Trường Phong chỉ cười, không đáp.

 

Tối hôm đó, Dương đại nương mua về một đống vải, bày ra chính sảnh:

 

“Cả nhà ai cũng lại đây chọn vải mình thích, ta sẽ may cho mỗi người một bộ y phục mới. Đợi đến ngày Dụ Chi được xướng danh Trạng Nguyên, nó cưỡi ngựa dạo phố, cả nhà ta cũng sẽ đi theo sau thật rực rỡ.”

 

Mẫu thân ta cười tươi, chọn đầu tiên:

 

“Ta muốn màu đỏ yên chi, ngày trước không dám mặc, nay phải mặc cho đã đời!”

 

Điền nhi chọn màu hồng phấn, còn Ngôn Ngôn thì ôm lấy mảnh vải hồng phấn ấy không rời, nói muốn mặc giống hệt tỷ tỷ.

 

“Vậy thì ta và Ngôn Ngôn sẽ mặc giống nhau, như một đôi song sinh.” — Điền nhi cười vui vẻ.

 

Ngôn Ngôn càng thêm phấn khích.

 

Dương đại nương lại quay sang chê màu vải ta chọn là già dặn, quay sang mắng luôn Tiêu Trường Phong vì chọn vải không ra dáng gì.

 

Đến cả Kiều Dụ Chi đứng bên cạnh cũng không thoát, bị bà mắng cho một trận.

 

Chính sảnh khi ấy, ngập tràn tiếng cười vui vẻ.

 

“Phủ Tiêu gia cũng phải treo dải lụa đỏ lên biển hiệu!” — Dương đại nương lớn tiếng tuyên bố.

 

“Phải, phải, trong nhà này do bà làm chủ, chúng ta nghe theo hết.” — Mẫu thân ta dỗ Dương đại nương, cùng cười rôm rả.

 

Dương đại nương hừ nhẹ một tiếng, tiếp tục toan tính sắp đặt.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Tiêu Trường Phong len lén nắm lấy tay ta, siết chặt.

 

Ta ngoảnh đầu nhìn hắn, hắn nghiêng tai nói khẽ:

 

“Cảm ơn nàng.”

 

“Cảm ơn gì chứ?”

 

“Cảm ơn nàng đã cho ta một mái nhà.”

 

Hết.