Câu Chuyện Của Thập Nhị Nương

Chương 10



 

Hắn kể chuyện thuở nhỏ, nói rằng muốn rửa oan cho phụ thân hắn và muốn tra ra kẻ hại c.h.ế.t Quách tướng quân.

 

Nhưng hiện giờ, chưa phải lúc.

 

Hắn bảo, sau khi thành thân, sẽ đưa ta đến trước mộ phụ mẫu hắn, để bọn họ cũng được gặp ta một lần.

 

Ta nói, được.

 

“Nói chuyện gì mãi thế, mau ra ăn cơm đi.”

 

Dương đại nương bưng mâm đồ ăn, đứng ở cửa lớn tiếng gọi.

 

Thanh âm bà vốn to, nhưng hôm nay giọng điệu lại đầy vui vẻ.

 

Đã lâu lắm rồi ta chưa thấy bà vui đến vậy.

 

“Vâng, đến ngay đây!”

 

Ta kéo Tiêu Trường Phong cùng ra dùng bữa, cả nhà ngồi quây quần quanh bàn.

 

Trong lúc ăn, Dương Dụ Chi vẫn nắm chặt một thứ gì đó trong tay.

 

“Trong tay con cầm cái gì vậy?” Ta hỏi.

 

Nó xòe tay ra, trong lòng bàn tay lấp lánh một chiếc nhẫn vàng.

 

Là chiếc nhẫn ta từng đưa cho nó đêm hôm ấy — năm năm về trước, khi nó cứu ta.

 

“Con vẫn còn giữ à? Sao không đem bán đổi lấy cơm ăn?”

 

“Không muốn đổi.” Dụ Chi lén nhìn ta một cái, rồi lại cúi đầu:

 

“Thứ này ở trong tay con… còn ý nghĩa hơn cơm.”

 

Ta đi qua, ôm lấy nó.

 

Năm ấy nó chỉ mới tám tuổi.

 

Một đứa trẻ tám tuổi, cõng ta đi suốt mười dặm đường, đến lúc rời đi, còn cởi chiếc áo duy nhất trên người, để lại cho ta giữ ấm.

 

“Dụ Chi, cảm ơn con.”

 

Nếu không có nó, ta đã sớm c.h.ế.t rồi.

 

“Phải là con cảm ơn người mới đúng. Những phần cơm người để lại trong rừng trúc, đã cứu mạng con. Sau khi người rời đi, Lưu thẩm trong bếp cũng thường cho con đồ ăn. Bà ấy nói, là người đã cho bà ấy tiền.”

 

Đúng là ta có để lại chút bạc cho Lưu thẩm trong bếp.

 

Không dặn bà phải chăm sóc gì đặc biệt, chỉ nói nếu có thức ăn thừa thì chia cho nó một ít.

 

Chỉ mong… đứa trẻ ấy không c.h.ế.t đói.

 

“Lão Hầu gia đúng là thứ không ra gì, sinh con không nuôi, chẳng khác gì cầm thú!” — Dương đại nương phẫn nộ mắng.

 

“Ông ấy… sớm đã quên mất còn có đứa con như con rồi.”

 

Dương Dụ Chi cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi:

 

“Sau khi mẫu thân con mất khoảng nửa tháng, họ đi ngang qua rừng trúc ngửi thấy mùi tử thi, mới lấy một tấm chiếu rách quấn t.h.i t.h.ể bà rồi chôn qua loa.”

 

Dương đại nương lau nước mắt:

 

“Trước kia ta cứ tưởng người trong nhà quyền quý đều sống sung sướng, không ngờ… cũng có kẻ đáng thương đến thế.”

 

Mẫu thân ta phì một tiếng:

 

“Những kẻ đó làm gì có trái tim!”

 

Dương Dụ Chi ở lại sống cùng chúng ta. Vì nó gầy gò yếu ớt, nên Dương đại nương mỗi ngày đều nấu rất nhiều món ngon cho nó ăn.

 

Dụ Chi như thể dồn cả mười ba năm trời không lớn, chỉ trong nửa năm mà vươn người cao vọt lên.

 

Đến tháng Tám, vóc dáng nó đã gần đuổi kịp Tiêu Trường Phong.

 

Thế nhưng vẫn gầy lắm, khiến Dương đại nương sốt ruột vô cùng:

 

“Cái thằng nhỏ này… sao mãi không béo lên nổi vậy chứ?”

 

Dụ Chi ít nói, Dương đại nương cho gì nó cũng ăn, có khi ăn no đến phát ứ cũng chẳng dám hé miệng than lấy một câu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Bà lải nhải chuyện nó không chịu béo lên, nó cũng chẳng phản bác, chỉ lặng lẽ ngồi một bên, cần mẫn ăn tiếp.

 

Ta bật cười, dịu dàng nói:

 

“Không vội đâu ạ, chờ cao lớn xong thì sẽ bắt đầu đầy đặn thôi.”

 

Dương đại nương rất thương Dụ Chi, mẫu thân ta cũng quý nó vô cùng.

 

Dương Dụ Chi học hành cũng rất giỏi, dù chưa từng bước chân đến tư thục lấy một ngày, vậy mà lại nhận biết rất nhiều chữ.

 

Nó còn có năng lực đặc biệt — nhìn qua một lần là nhớ.

 

Phu tử chỉ dạy một lượt, nó liền ghi nhớ và hiểu thông suốt.

 

Phu tử nói, nó là Văn Khúc tinh hạ phàm.

 

Tiệm Lưu Ký ngày càng làm ăn phát đạt, mời cả đầu bếp, bắt đầu bán nhiều món ăn và rượu.

 

Mẫu thân ta cùng Dương đại nương mỗi ngày bận tối tăm mặt mũi, chân không chạm đất.

 

Dương Dụ Chi sau giờ học thì đứng sau quầy tính tiền.

 

Điền nhi xưa nay ngoan ngoãn, ngày nào cũng hoặc ngồi xổm rửa bát trong sân sau, hoặc theo đầu bếp nhặt rau, rửa rau.

 

Tiêu Trường Phong sau khi được phong chức, chẳng bao lâu liền tới cửa ải Thông Thuận. Nhưng mỗi tháng hắn đều gửi thư về, còn mang theo quà cho ta.

 

Đến Tết, hắn rốt cuộc cũng trở về.

 

Hắn lại để râu, hai má bị gió rét nơi quan ngoại thổi đến nứt nẻ, đứng trước mặt ta, nhất thời ta không nhận ra nổi.

 

“Chàng đây là… đi làm tướng quân hay đi chăn dê thế?”

 

Ta vội vàng múc nước cho hắn rửa mặt, vừa nhìn hắn thế kia vừa nhịn không được mà cười.

 

“Chỗ đó đột nhiên xuất hiện nhiều nữ nhân lạ mặt, chẳng rõ từ đâu tới.” Tiêu Trường Phong chau mày, “Ta để râu là để dọa người, đỡ phải phiền phức.”

 

Mẫu thân ta cười một trận lâu thật lâu, sau đó lặng lẽ nói với ta đầy cảm khái:

 

“Tiêu Trường Phong ấy, đúng là một nam nhân tử tế.”

 

Ta dở khóc dở cười:

 

“Mẫu thân, có phải người đang mong con và hắn thành thân ngay tức khắc không?”

 

“Ta còn mong hai đứa sớm sinh cháu cho ta bế đấy chứ! Cháu trai hay cháu gái ta đều thích cả!”

 

Ta tựa vào đầu giường, trong lòng cũng dâng lên cảm giác ấm áp.

 

Trước Tết, Hoàng thượng ban thưởng cho Tiêu Trường Phong một tòa đại trạch.

 

Lúc chúng ta đến xem, ai nấy đều kinh ngạc.

 

“Phủ Xương Bình Hầu?” Ta hỏi hắn, “Chàng cố ý chọn sao?”

 

Tiêu Trường Phong gật đầu.

 

“Nhiều người bảo phủ này không may mắn, ta thì thấy rất tốt, nên mới chọn nó.”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Hắn nói xong liền quay sang hỏi ta:

 

“Nàng cũng thấy nơi này không may mắn sao?”

 

Ta khẽ lắc đầu:

 

“Ngược lại mới đúng. Tước vị Xương Bình Hầu truyền đến bảy đời, từ khai quốc tới nay chưa từng suy bại, mà con cháu lại còn đông đúc, hưng thịnh.”

 

“Ừm,” Tiêu Trường Phong nghiêm túc đáp, “mượn vận khí của phủ này, chúng ta cũng sinh nhiều thêm vài đứa.”

 

Ta trừng mắt nhìn hắn một cái.

 

Phủ Xương Bình Hầu rất rộng lớn, năm xưa lão Hầu gia còn mua luôn cả viện bên cạnh, bắt chước phong nhã mà trồng cả rừng trúc, nay đều quy về tay chúng ta. Chỗ cần tu sửa chẳng có là bao.

 

“Dù vậy, phòng ốc vẫn nên chỉnh trang lại, nhìn vẫn thấy có chút khó chịu.”

 

“Được, ta sẽ mời thợ tới làm.”

 

Khi cả nhà cùng đi tham quan, trong lòng ai nấy đều dâng lên cảm xúc khó tả.