Câu Chuyện Thâm Cung

Chương 1



Trong yến tiệc ngày xuân, đích tỷ để sổng mất con vẹt của Thái hậu.

 

Nàng rơi lệ, quỳ xuống cầu xin:

 

“Xin Thái hậu tha cho muội muội một mạng.

 

Nàng không cố ý làm c.h.ế.t con vẹt, chỉ là ham vui quá mức mà thôi.”

 

Nhưng con vẹt kia biết niệm kinh Phật, là vật Thái hậu vô cùng yêu thích.

 

Thái hậu giận dữ ngất đi, Hoàng đế lập tức hạ chỉ — đem ta dìm xuống hồ sen.

 

Đích tỷ ta nhờ danh tiếng hiền lương trung hậu, được đưa vào cung làm phi.

 

Khi ta mở mắt ra lần nữa, chỉ thấy đích tỷ đang cầm thiệp mời dự yến tiệc ngày xuân, chau mày than:

 

“Bao nhiêu là quý nữ như thế, Hoàng thượng sao có thể nhớ tới ta được chứ?” 

 

Chương 1:

 

Mùa xuân ở phủ Trung Tín hầu vẫn yên lặng như tám năm nay, không hề gợn sóng.

 

Trong kẽ đất vẫn nở đầy tử hoa địa đinh.

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Những tiểu nha đầu mới đến, lúc nào cũng sốt sắng muốn nhổ cỏ.

 

Các lão ma ma chỉ cười đầy ẩn ý:

 

“Hầu gia đã dặn, hoa trong Phương Viên không được nhổ. Khi còn sống, Liễu di nương thích nhất loài hoa dại này.”

 

Hầu gia vốn trọng tình xưa.

 

Liễu Nhân Nhân chỉ là con gái của một Tú tài, tình cờ cứu mạng ông.

 

Hai người kết tóc nơi thôn dã, sinh được một cô con gái nhỏ.

 

Về sau, thương thế Hầu gia khỏi hẳn, liền đưa cả mẹ con nàng trở về kinh thành.

 

“Thật là phúc phận, một đời hưởng vinh hoa phú quý. Ấy thế mà chẳng biết đủ, ngày ngày rơi lệ, c.h.ế.t sớm cũng đáng thôi!” – các lão ma ma cảm khái.

 

“Suỵt! Đừng để Nhị tiểu thư nghe thấy, tính tình nàng ấy cổ quái lắm!”

 

Nhị tiểu thư ấy chính là ta – Bạch Linh Tê.

 

Cũng là con gái của Liễu Nhân Nhân, người từ chính thất bị giáng làm thiếp.

 

Yến tiệc ngày xuân.

 

Bề ngoài là lấy cớ thưởng hoa, thực chất lại là dịp xem mắt.

 

Nữ nhi nhà nào tài mạo song toàn, ắt có một đám quý phu nhân tranh nhau mời mọc, muốn sớm định xuống mối hôn sự tốt.

 

Lại có kẻ may mắn hơn, được Thái hậu để mắt, gả cho thân vương, quận vương, hoặc —— một bước lên mây, nhập cung làm phi.

 

Ấy chính là một trường tuyển tú thu nhỏ.

 

Các vị quý nữ chen lấn nhau, chỉ mong được lộ dung nhan như hoa, đem tên tuổi lưu lại trong lòng Hoàng đế.

 

Đích tỷ ta, Bạch Linh Tâm, cũng chẳng ngoại lệ.

 

Từ nhỏ nàng đã được nuông chiều, dung mạo ôn nhu tú lệ, là người nổi bật nhất trong toàn bộ tông tộc Bạch thị.

 

Hầu gia và phu nhân đều đặt kỳ vọng rất lớn.

 

Từ mười tuổi, đích tỷ đã theo ma ma xuất thân từ cung đình mà học lễ nghi, tu dưỡng tính tình, chỉ chờ đến yến tiệc ngày xuân thì có thể kinh diễm tứ phương.

 

Đời trước, ta cùng nàng dự yến.

 

Dù nàng đã ăn vận lộng lẫy, nhưng trong yến tiệc ngày xuân, quý nữ tụ hội đông đúc, ai ai cũng có dung nhan như hoa, thân phận đích trưởng nữ của phủ Trung Tín hầu cũng chỉ chìm lẫn trong đám đông.

 

Thấy Thái hậu liên tục gật đầu khen ngợi mấy vị quý nữ khác, trên mặt lộ rõ vẻ thưởng thức, đích tỷ ta liền nóng ruột.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nàng kéo ta ra ngoài, để ta ngồi chờ trong đình trúc:

 

“Linh Tê, tỷ đi thay y phục. Muội cứ ở đây, chớ có đi lung tung.”

 

Tám năm ở trong phủ Trung Tín hầu, Hầu gia đối với ta chỉ hờ hững, Hầu phu nhân thì chán ghét, chỉ có đích tỷ Bạch Linh Tâm, tuy chẳng mấy ưa thích, nhưng cũng từng nhiều lần mở miệng bênh vực ta.

 

Vậy nên ta không hề nghi ngờ nàng.

 

Thế nhưng, người ta chờ đợi được lại không phải tỷ ấy, mà là lũ ma ma dữ tợn cùng đám thị vệ.

 

Chúng đạp ta ngã xuống đất, trói chặt như trói heo, rồi lôi xềnh xệch đến trước mặt Thái hậu và Hoàng thượng.

 

Yến tiệc ngày xuân, trong chốc lát liền lặng ngắt như tờ.

 

Tất cả ánh mắt đều dồn cả lên người ta.

 

Ta nghe thấy —— tiếng khóc nức nở của đích tỷ:

 

“Xin Thái hậu tha cho muội muội một mạng. Nàng không cố ý dìm c.h.ế.t con vẹt, chỉ là… ham chơi quá độ mà thôi. Thần nữ tuy là trưởng tỷ, cũng không dám bao che. Chỉ cầu xin Thái hậu và Hoàng thượng thương cho nàng còn thơ dại ngu muội, mà nương tay tha cho một lần.”

 

 Nàng vốn quen miệng bênh vực ta như thế.

 

Trong phủ chỉ là những chuyện nhỏ nhặt, ta chưa từng nhận ra, nàng lại có thể mang tâm địa độc ác đến mức này.

 

Con vẹt kia biết niệm kinh Phật, mỗi đêm Thái hậu đều phải nghe tiếng tụng kinh mới có thể yên giấc.

 

Nay nó chết, Thái hậu vừa bi thương vừa giận dữ.

 

“Đàn Tâm vốn nhu thuận thông tuệ, chưa từng chủ động làm hại ai. Ngươi có oán hận gì mà phải dìm c.h.ế.t nó?”

 

“Tỷ tỷ ngươi lớn hơn ngươi chẳng bao nhiêu, mà hiền hòa lễ độ. Sao ngươi lại có lòng dạ đen tối ác độc đến thế?”

 

Thái hậu vốn thân thể yếu nhược, lúc ấy sắc mặt càng lúc càng trắng bệch.

 

“Mẫu hậu, người đừng tức giận nữa.”

 

Hoàng đế lạnh lùng mở miệng:

 

“Đàn Tâm c.h.ế.t thế nào, thì ngươi lấy mạng mình mà đền thế ấy.”

 

Ta bị ép dìm xuống hồ sen c.h.ế.t ngay tại chỗ.

 

Từ đó hóa thành lệ quỷ chốn nhân gian.

 

Ta trơ mắt nhìn đích tỷ mang tiếng tốt là trung hậu lương thiện, nổi bật giữa muôn vàn quý nữ, được tuyển nhập cung.

 

Mà kỳ thực, con vẹt ấy vốn chẳng hề chết.

 

Là đích tỷ cố ý thả cho bay đi.

 

Chỉ một tháng sau, nó đã quay trở lại.

 

Hôm ấy, chính là ngày lễ sách phong đích tỷ lên hàng Tứ phẩm Tiệp dư.

 

Con vẹt đậu trên mái ngói lưu ly, cất giọng ngâm 《Diệu Pháp Liên Hoa Kinh》.

 

Đích tỷ từng bậc bước lên, phong tư tựa tiên tử Cô Diệp.

 

Thái hậu và Hoàng đế cho rằng nàng là thiên mệnh quý nữ, liền phong nàng làm Quý phi.

 

Nàng dọn vào cung Dực Khôn, việc đầu tiên chính là mời đạo sĩ tới.

 

“Nguyện cho muội muội Bạch Linh Tê vĩnh viễn không được siêu sinh.”

 

Ta bị nghiền xương rắc tro, hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.

 

Một lần nữa mở mắt ra, chỉ thấy đích tỷ đang cầm tấm thiệp mời tham dự yến tiệc ngày xuân, chau mày than thở:

 

“Quý nữ đông như vậy, Hoàng thượng sao có thể nhớ đến ta?”