Ta trọng sinh vào chính ngày tham dự yến tiệc.
Trong Bích Hoa hành cung, yến hội đang đến hồi náo nhiệt.
Các vị quý nữ quây quần bên Thái hậu cùng chư vị Thái phi, nói đủ điều khéo léo hài hước, khiến mấy vị tôn quý kia đều nở nụ cười.
“Tiểu thư phủ Khánh Quốc công, miệng lưỡi vẫn ngọt ngào như vậy.”
“Con gái của Đại Trưởng công chúa quả là một đứa trẻ khiến người ta yêu thích.”
“Tiểu thư Hàn Lâm phủ cũng là kẻ bụng đầy thi thư.”
“Tiện thiếp có đứa con trai chẳng nên thân, nay cũng đến tuổi xuất cung khai phủ, chẳng biết cô nương nhà ai có thể quản được nó. Thái hậu nương nương, xin người chỉ điểm.”
Mấy vị lão Thái phi đều cười nói khen ngợi.
Thái hậu khẽ lần tràng hạt trong tay, gương mặt từ ái mà uy nghiêm như tượng Bồ Tát.
“Ai gia thấy ai ai cũng đều tốt cả. Chốc nữa Hoàng đế sẽ tới, để đích thân Hoàng đế nhìn cho rõ.”
Ánh mắt của đám quý nữ lập tức sáng rực, khẽ chỉnh lại trâm ngọc, nụ cười càng thêm dịu dàng đoan trang.
Các nàng đều là quý nữ danh môn bậc nhất kinh thành, gia thế hiển hách, dung mạo xinh đẹp, tài năng cũng chẳng kém.
Nếu không có gì bất trắc, ắt sẽ gả vào hoàng gia.
Phủ Trung Tín hầu tuy cũng là công thần thế gia, nhưng rốt cuộc chỉ có thể xếp hạng hai.
Khi ấy, đích tỷ và ta đứng nơi góc khuất, thân hình bị giàn hoa tử đằng rậm rạp che lấp.
Chỗ này, Thái hậu không trông thấy, lát nữa Hoàng đế ngồi ở thượng vị cũng chẳng nhìn đến.
Đích tỷ có phần sốt ruột.
“Không được, như vậy chẳng phải phí công đến đây sao.
Ta phải nghĩ cách mới được.”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Nàng liên tục vò nát tấm thiệp mời dự yến tiệc ngày xuân trong tay, lông mày chau chặt, rõ ràng không cam lòng bị tụt lại phía sau.
Một nhóm quý nữ sánh vai mà đến, định đi chỉnh lại dung nhan, thoa thêm phấn son.
“Vẹt của Thái hậu biết niệm kinh, quả thật hiếm thấy.”
“Đợi nhập cung rồi, có thứ gì tốt mà chẳng được thấy chứ.”
“Ta thấy, Thái hậu dường như rất thích Đồng tỷ tỷ đó!”
Mấy người họ cười khúc khích, vừa thì thầm vừa lướt qua giàn tử đằng xanh tốt.
Nghe thế, ánh mắt đích tỷ khẽ lay động, buông tấm thiệp trong tay, trong mắt đã thoáng hiện ra một tia tính toán.
“Linh Tê, chúng ta cũng đi xem con vẹt ấy thôi.”
Bàn tay nàng nắm chặt lấy ta, khiến ta không khỏi rùng mình.
Kiếp trước cảnh tượng ấy đã từng xảy ra…
Lần này, lại sắp tái diễn một lần nữa.
Đi tới trúc uyển.
Ngàn vạn gốc trúc xanh biếc, rậm rạp âm u.
Đích tỷ vẫn y như kiếp trước, dừng chân lại, ôm bụng nói muốn đi nhà xí, bảo ta ở đây chờ nàng.
Ta ngoan ngoãn gật đầu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Tỷ cứ đi mau đi đi, muội sẽ không đi loạn đâu.”
Nàng yên tâm rời đi.
Đợi đến khi thân ảnh ấy vừa khuất, ta lập tức bước lên tảng đá lớn bên cạnh đình, ba bước hai bước đã trèo qua tường, rồi nhẹ nhàng nhảy xuống, thuận lợi thoát khỏi trúc uyển.
Trúc uyển chỉ có một cổng.
Lúc rời đi, đích tỷ còn tiện tay khóa lại, muốn nhốt ta trong đó, để ta trở thành kẻ ác lớn nhất trong màn kịch “thả vẹt” hôm nay.
Nhưng nàng đã quên mất một điều.
Ta vốn là đứa trẻ lớn lên nơi thôn dã.
Năm năm tuổi đã biết leo cây, sáu tuổi biết nhận biết thảo dược, bảy tuổi học bơi lội, tám tuổi vào Hầu phủ, còn từng vì nghịch ngợm trèo cây mà bị Hầu phu nhân đánh cho một trận thảm thiết.
Ta lộn qua tường, liền tìm được con vẹt sớm hơn đích tỷ một khắc.
Hai tiểu cung nữ đang ôm bụng, sắc mặt tái nhợt.
Hai tiểu cung nữ vẫn ngồi xổm trong tịnh phòng, ôm bụng rên rỉ, căn bản chẳng kịp để ý có người tới.
Ta bèn cất giọng bắt chước tiếng mèo kêu:
“Meo… meo… meo…”
Con vẹt trong lồng lập tức cảnh giác, đôi mắt nhỏ bằng hạt đậu đảo qua đảo lại, nhìn đông ngó tây.
Ta sốt ruột, liền gõ cửa tịnh phòng:
“Hai vị tỷ tỷ, ngoài kia có mèo hoang xuất hiện, dọa cho con vẹt hốt hoảng. Các tỷ mau xem nó làm sao vậy!”
Hai tiểu cung nữ cũng lộ vẻ hoảng hốt, khổ nỗi bụng đau chẳng đi nổi, đành nói:
“Vị tiểu thư này, phiền cô mau đi mời Kim cô cô tới. Bà ấy chuyên chăm sóc Đàn Tâm, chúng ta thường ngày chỉ làm tay chân chạy vặt, thật không biết cách nào dỗ nó yên.”
Ta nhận lấy thẻ bài đeo lưng của họ, men theo mái hiên mà bước, đi chừng trăm bước thì quả nhiên tìm thấy Kim cô cô.
Trong lòng ta thầm tính toán, lúc này đích tỷ hẳn cũng đã sắp đến nơi, liền nắm lấy tay bà, nửa dìu nửa kéo nhanh chóng quay lại.
Con vẹt ấy tên Đàn Tâm, vốn chẳng phải loài quý hiếm, chỉ là nó biết niệm kinh Phật, cho nên trở thành bảo vật trong lòng Thái hậu.
Thái hậu thân thể yếu nhược, mỗi đêm đều phải nghe Đàn Tâm niệm kinh mới có thể yên giấc.
Kim cô cô không dám chậm trễ, còn khen ta có con mắt tinh tường.
Khi chúng ta đến nơi, chỉ thấy đích tỷ đang nhón chân, rút then cửa chiếc lồng kim tuyến.
Khóe môi nàng nở một nụ cười đắc ý:
“Ngươi bay khỏi hoàng gia, ta bay vào hoàng gia.
Vẹn cả đôi đường.”
Vu khống ta dìm c.h.ế.t con vẹt, rồi lại bước ra giả bộ cầu xin tha thứ, mượn cớ “đại nghĩa diệt thân, trung với hoàng thất”, quả thật là một màn kịch khéo léo, đủ khiến tất cả quý nữ đều lu mờ trước nàng.
Con vẹt hiếu kỳ tiến về phía cửa lồng.
Kim cô cô trông thấy cảnh ấy, lập tức kéo tay ta, cùng lao nhanh về phía trước.
Bà quát lớn:
“To gan! Còn không mau dừng tay! Ngươi ăn gan hùm mật gấu hay sao mà dám hại tiểu tổ tông Đàn Tâm này!”
Đích tỷ giật thót, đôi tay run rẩy, vội cắm lại then cửa, gắng gượng nặn ra một nụ cười:
“Cô cô, ta… ta chỉ đang cho nó ăn mà thôi.”