Câu Chuyện Thâm Cung

Chương 12



Mâm hồng quả kia, chính nàng sai người cố ý làm đổ.

 

Đến khi đó, nàng sẽ “vô tình” giẫm lên, trượt ngã, rồi sẩy thai, hôn mê — một hơi diễn trọn một vở kịch.

 

Cái cớ, là bị đàn kiến đỏ làm cho kinh sợ.

 

Kẻ hại nàng, tất sẽ là Nhu Quý phi.

 

Kế mang thai giả ấy sẽ hoàn toàn kín kẽ, lại tiện tay đưa Nhu Quý phi lần nữa vào lãnh cung.

 

Nhưng nàng chẳng ngờ, chính cung nữ Ngô Đồng cùng Đồng Ngọc Dao đa sự đã phá hỏng tất cả.

 

Tấm lụa may áo bì giáp trên người Ngô Đồng, tuy do tay ta cấp phát, nhưng vốn dĩ là Nhu Quý phi đưa tới.

 

Khi ấy, đại cung nữ Thúy Vũ còn từng oán than vài câu.

 

“Chiêu nghi quả thật chẳng nể mặt nương nương chúng ta. Đoạn gấm Tứ Xuyên thượng hạng kia, nương nương chẳng quản nhọc nhằn, tự tay ướp hương, vậy mà nàng lại đem cho cung nữ bên cạnh Huệ Chiêu dung dùng, uổng phí một mảnh tâm ý. Thứ nữ rốt cuộc vẫn là thứ nữ, dẫu làm chủ tử cũng chẳng thể lên nổi bàn tiệc.”

 

Tiểu Uyển liền cùng ả lớn tiếng cãi vã.

 

Không ít cung nữ, thái giám đều có thể làm chứng.

 

Thế là, phấn hoa tử cà trở thành chứng cứ bất lợi, trút hết lên đầu Nhu Quý phi.

 

Còn về Đồng Ngọc Dao – kẻ miệng nhanh hơn óc, gan dạ đến mức dám cãi cả trời đất – nàng vốn chẳng hòa thuận với đích tỷ, lại khinh miệt Nhu Quý phi xuất thân vũ nữ, cũng chẳng xem ta – một thứ nữ – vào mắt.

 

Buổi tiệc sinh thần hôm ấy, nàng đứng ngoài châm ngòi, khoanh tay xem trò vui, cũng là chuyện thường tình.

 

Hoàng đế không sinh nghi.

 

Hắn biết rõ biểu muội này vui giận đều lộ ra ngoài, tâm cơ nông cạn, trái lại, chính mẫu thân nàng – Đại Trưởng công chúa – mới là nữ trung hào kiệt, lòng dạ sâu xa.

 

Đám công khanh quyền quý này, luôn rắp tâm chen vào chuyện cung đình, quả thật nên bị gõ một phen.

 

Mà phủ Trung Tín Hầu, chính là con gà thích hợp để g.i.ế.c làm gương.

 

Đích tỷ bị giáng tội khi quân mà bị ban chết.

 

Trước mặt Hoàng đế, ta rơi lệ cầu xin:

 

“Dù sao cũng là tỷ muội một đời, xin cho thần thiếp được tiễn nàng một đoạn đường cuối.”

 

Ánh mắt hắn phức tạp, đỡ ta đứng lên:

 

“Đi đi. Trẫm chờ nàng trở về cùng dùng bữa.”

 

Khi ta mang theo một hộp bánh khoai mài hoa quế bước vào Thận Hình ty, móng tay như ngọc của đích tỷ đã rụng đi một nửa.

 

Nàng vùng vẫy kịch liệt, nhưng vẫn chẳng thể thoát khỏi sự kìm hãm sắt đá của bọn thái giám.

 

“Bản cung là Huệ Chiêu dung do Hoàng thượng đích thân sắc phong, là đích trưởng nữ phủ Trung Tín Hầu, Hoàng thượng sẽ không ban c.h.ế.t cho ta đâu! Bọn hoạn quan các ngươi, đừng hòng hại bản cung!”

 

Nàng nhất quyết không chịu uống chén rượu độc.

 

“Linh Tê, ngươi tới cứu ta sao!?”

 

Thấy ta xuất hiện nơi lao ngục, ánh mắt mờ đục của đích tỷ bỗng lóe sáng như kẻ sắp c.h.ế.t vớ được cọng rơm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đường cùng lối tuyệt…ngay cả ta, cũng trở thành cọng rơm cứu mạng trong mắt nàng.

 

Năm ấy, đích tỷ nhất quyết điều Tiểu Uyển đến phòng giặt.

 

Ta liền đưa cho nàng một gói thảo dược bột, bên trong là lộc hàm thảo tan ngay khi gặp nước, dùng để giặt áo thì vải vóc mềm mại, ôm sát thân thể.

 

Bốn cung nữ hầu cận bên cạnh đích tỷ đều ưa thích y phục do Tiểu Uyển giặt, thế nên, họ lén đem cả xiêm y của đích tỷ giao cho nàng.

 

Da thịt đích tỷ vốn mẫn cảm, từng chỉ vì y phục cọ xát làm đỏ cánh tay mà đánh c.h.ế.t hai cung nữ.

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Ai nấy đều sợ hãi.

 

Họ chẳng biết, loại thảo dược ấy tính hàn, dùng nhiều tất sinh hư hàn, khó mà thụ thai.

 

Họ chỉ cầu giữ lấy mạng mình.

 

Bởi vậy, ta sớm đã biết — cái thai kia, vốn chỉ là giả dối.

 

Nàng khổ sở toan tính, rốt cuộc chỉ thành trò cười mà thôi.

 

“Tỷ tỷ, ta tới đưa tiễn tỷ đây. Đĩa bánh khoai mài hoa quế này, tỷ ăn no rồi, mới dễ lên đường hơn.”

 

Động tác của ta hết sức ôn nhu.

 

Đôi đũa ngà trắng, bánh khoai vàng nhạt, mềm dẻo thơm ngọt, trong ngục tối mờ mịt ánh nến, hiện ra một vẻ đẹp quái lạ, tàn nhẫn vô cùng.

 

Đích tỷ liều mạng lắc đầu, mái tóc bẩn thỉu rối tung văng xuống như sỏi đá, quất vào tay ta, đau nhói, hất rơi cả một miếng bánh xuống đất.

 

Tên thái giám vung cánh tay rắn chắc, tát mạnh vào mặt nàng hai cái “bốp bốp” vang dội.

 

“Chiêu nghi nương nương, đừng để bẩn tay người.”

 

Máu tràn ra nơi khóe môi, thấy chẳng còn hy vọng cầu cứu, đích tỷ liền điên cuồng mắng chửi:

 

“Bạch Linh Tê, ngươi ắt sẽ c.h.ế.t không toàn thây! Phụ thân mẫu thân sẽ không tha cho ngươi. Mẫu thân ngươi, kẻ đã c.h.ế.t rồi, cũng sẽ bị đào lên từ Phương Viên, nghiền xương rải tro, vĩnh viễn không được siêu sinh! Ngươi… cũng sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì đâu!”

 

Tiểu Uyển lại dâng lên hai khối bánh, bọn thái giám cưỡng ép bẻ miệng đích tỷ, nhét mạnh vào.

 

Gương mặt nàng vặn vẹo dữ tợn, mấy chiếc răng rơi lách tách xuống đất.

 

Ta nhìn nàng lần cuối, rồi chậm rãi xoay người, bước ra khỏi cửa ngục.

 

“Tỷ tỷ, có lẽ tỷ còn chưa hay biết. Phủ Trung Tín Hầu vì tội tư tàng nô lệ, Dương Uyển dòm ngó cơ mật hoàng gia, nay đã bị đoạt tước, gia sản bị tịch thu. Kẻ thù vây quanh, phụ thân mẫu thân tự lo thân còn khó, e rằng kết cục của họ… còn chẳng bằng tỷ nữa.”

 

Cả Hầu phủ ấy, rốt cục cũng theo mẫu thân và ngoại tổ phụ, cùng nhau chôn vùi nơi Hoàng Tuyền.

 

Cánh cửa ngục khép dần, âm thanh gỗ nghiến kéo dài, ai oán bi thương, hòa lẫn cùng tiếng khóc xé ruột xé gan của đích tỷ, rồi tan biến trong cơn mưa tầm tã.

 

Mưa nặng hạt.

 

Từng hạt mưa như cắm rễ từ lòng đất, dày đặc đan cài, cuồn cuộn chẳng khác nào nước trà sôi sục.

 

Chốn hoàng cung náo nhiệt này…từ nay thiếu đi một vị Nhu Quý phi.

 

Lại nhiều thêm một vị Chiêu Quý phi.

 

Ngô thái y bắt mạch bình an, phát hiện ta đã mang thai được ba tháng.

 

Vì vụ phấn hoa tử cà, Nhu Quý phi bị giáng xuống làm tần.