Ta ở hàng Nhị phẩm, ngôi vị Chiêu nghi, vốn ở trên đích tỷ Chiêu dung.
Trong cung, luận vị phần để định tỷ muội, chứ chẳng theo tuổi tác lớn nhỏ.
Ta vẫn đứng yên, không động đậy.
Những quả đỏ đã được ngâm qua một lớp mật, lũ kiến đỏ bò kín, thậm chí đã leo cả lên mũi giày cung nữ.
Đích tỷ có phần mất mặt, liền chau mày:
“Thái y đã dặn bản cung không thể chịu kích động, ôi… bụng này… sao lại đau nữa rồi…”
Nàng dùng thai nghén để uy h.i.ế.p ta.
Ta vẫn bất động.
Tính toán thời khắc, ắt hẳn… đã đến lúc có người ra mặt.
Quả nhiên, một cung nữ hầu cận bên cạnh đích tỷ đột nhiên bắt đầu gãi ngứa điên cuồng, tiếng móng tay rạch nát da thịt vang lên ken két như tằm gặm lá dâu, khiến ai nghe cũng rợn người.
Đích tỷ tức giận quát:
“Ngô Đồng, ngươi làm gì vậy!?”
Trên mặt cung nữ kia đã rướm m.á.u loang lổ.
“Nô tỳ… nô tỳ… ngứa quá…Từ tối qua… đã bắt đầu ngứa không dứt…”
Tiểu Uyển từng giặt quần áo cho Ngô Đồng, biết rõ nàng ta bị dị ứng với phấn hoa.
Còn tấm lụa kia, vốn đã bị Nhu Quý phi ngâm qua phấn hoa tử cà.
Phấn hoa tử cà — loại dược liệu có công dụng tránh thai, thai phụ dùng phải sẽ dẫn đến sẩy thai; một khi gặp kiến đỏ, liền khiến da thịt ngứa rát không chịu nổi.
Vạn vật vốn tương sinh tương khắc, thảo dược lại là thứ lợi hại nhất.
Đồng Ngọc Dao lập tức đứng dậy:
“Yến tiệc này vốn do Chiêu nghi nương nương chủ trì. Nghe nói tỷ muội các ngươi bất hòa, ai biết được có phải Chiêu nghi muốn hại Huệ Chiêu dung? Theo bổn cung, nên mời thái y tới kiểm tra cung nữ này mới phải. Chiêu nghi nương nương, người có dám chăng?”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Nàng vốn quen miệng thẳng thắn, chẳng chút kiêng dè.
Ta lập tức biến sắc, hai tay luống cuống, cúi đầu lí nhí:
“Đừng… đừng… ta cũng chẳng biết vì sao lại thế… Chẳng lẽ… là do áo bì giáp có vấn đề…Tấm lụa đó… vốn là từ chỗ ta đưa đi…”
Ta càng lúc càng tỏ vẻ hoảng hốt, nét bàng hoàng trên mặt tựa hồ muốn nuốt chửng cả con người ta.
Đích tỷ trái lại bình tĩnh hẳn, lập tức sai người đi thỉnh thái y.
“Linh Tê, tấm lụa may áo cho họ là do ngươi đưa ư? Ngươi… muốn hại c.h.ế.t ta sao?”
Ánh mắt nàng khóa chặt lấy ta, như muốn xuyên thấu từng tấc da thịt.
Đại Trưởng công chúa nhập cung vấn an Thái hậu.
Hai vị thái y thường ngày vẫn chẩn trị cho đích tỷ đều bị triệu tới Thọ Khang cung.
Theo ta biết, hai người ấy vốn do ma ma giáo dưỡng Dương Uyển tiến cử, là chỗ quen biết cũ, nên đặc biệt xem trọng thân thể của đích tỷ.
Hôm nay, người được đưa tới lại là một lão thái y để chòm râu dê.
Ông ta nhanh chóng kiểm định ra: trong áo bì giáp quả thực có lẫn phấn hoa tử cà, còn cung nữ Ngô Đồng lại dị ứng với loại phấn này.
“Chiêu dung nương nương, phấn hoa tử cà phát tác rất dễ. Nương nương và cung nữ này ngày đêm gần gũi, chẳng hay thân thể có chỗ nào khó chịu chăng?”
Trên mặt đích tỷ thoáng hiện vẻ hoảng hốt.
Nàng vội vàng xua tay:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Bản cung thân thể vô ngại, ngươi lui xuống đi.”
“Khoan đã.”
Một giọng nói uy nghiêm vang lên:
“Ngô thái y, hãy bắt mạch cho Huệ Chiêu dung. Huyết mạch hoàng gia, há có thể sơ suất?”
Người tới chính là Đại Trưởng công chúa.
Đồng Ngọc Dao đã sớm sai người truyền tin, nên Đại Trưởng công chúa dìu theo Thái hậu, kịp thời xuất hiện giữa yến tiệc.
Thái hậu cũng gật đầu tán đồng:
“Huệ Chiêu dung chẳng hiểu sự lợi hại của thứ này, vẫn nên để thái y xem qua thì ai gia mới yên lòng. Ai gia còn đang mong chờ kim tôn kia đấy.”
Đích tỷ lấy tay ôm trán, cố chấp đòi gọi hai vị thái y quen thuộc, nói rằng đã quen với họ chẩn mạch, thuốc an thai cũng nên theo một mạch thống nhất mới tốt.
Thái độ thoái thác kia, lại càng khiến người ta sinh nghi.
Đại Trưởng công chúa khẽ cười:
“Ngô thái y vốn là Viện phán Thái y viện. Một thân y thuật này, hai người kia cộng lại cũng chẳng bằng. Huệ Chiêu dung, ngươi chớ nghĩ nhiều.”
Sắc mặt đích tỷ trắng bệch như giấy, bỗng nhiên ngất lịm.
Ta vội bước lên đỡ lấy, một tay lại lén ấn mạnh nơi thắt lưng nàng.
Nàng đau đến mở choàng mắt.
Ngô thái y đã đặt tay lên mạch.
“Kỳ quái…”
Sắc mặt ông thoắt biến, thử thêm lần nữa, hàng lông mày bạc càng nhíu chặt.
Cuối cùng, ông mím chặt môi, cất lời:
“Khởi bẩm… Huệ Chiêu dung căn bản chưa hề mang thai!”
Cả yến tiệc chấn động.
Nhiều vị thái y cùng nhau bắt mạch xác nhận, chuyện đích tỷ giả mang thai rốt cuộc cũng bị vạch trần.
Nàng biện bạch, nói bản thân hoàn toàn không hay biết, hết thảy đều do hai vị thái y kia nói ra, nàng cũng chẳng rõ vì sao họ lại phạm vào tội khi quân này.
“Thần thiếp thật sự vô tội mà!”
Hoàng đế giận dữ quát lớn:
“Vô tội ư? Vậy thì trẫm sẽ tra cho rõ, rốt cuộc là ai ở đây giả thần giả quỷ, kẻo oan uổng cho ngươi, Huệ Chiêu dung!”
Đích tỷ cùng một loạt cung nữ, thái giám, lão ma ma đều bị áp giải đến Thận Hình ty.
Còn ta, tiến đến trước ngự tọa, rơi lệ cầu xin:
“Tỷ tỷ xưa nay vốn nhát gan, sao có thể làm ra chuyện này? Ắt là Hầu phu nhân cùng Dương Uyển ma ma ép buộc nàng quá gắt gao. Xin Hoàng thượng tha cho tỷ tỷ một mạng.”
Tình cảnh này, quả thực giống hệt như yến tiệc mùa xuân năm nào.
Chỉ có điều, kẻ cất lời cầu xin lúc này… đã đổi thành ta.
Dương ma ma cũng bị giam vào đại lao.
Thận Hình ty vốn giỏi tra khảo, chỉ mấy ngày đã điều tra rõ ràng đầu đuôi.
Năm ấy, khi Nhu Quý phi trở lại hậu cung, đích tỷ bị tước bỏ phong hiệu.
Lo sợ thất sủng, nàng liền tung tin giả mang thai để cầu được chú ý, còn dự định trong yến tiệc sinh thần sẽ “sẩy thai”.