Câu Chuyện Thâm Cung

Chương 7



Hầu gia nói:

 

“Nàng ta định cùng kẻ khác tư thông bỏ trốn, bị ta phát hiện, liền đánh c.h.ế.t rồi.”

 

Ta đã khóc thật lâu.

 

Ta không tin mẫu thân ta sẽ tư thông bỏ trốn.

 

Ta không tin mẫu thân ta sẽ bỏ rơi ta.

 

Hầu phu nhân lại nói:

 

“Mẫu thân ngươi vốn bản tính phóng đãng, năm xưa có thể cùng Hầu gia bỏ trốn, thì nay cũng có thể bỏ theo kẻ khác. Bản tính là chó, há lại bỏ được tật ăn bẩn.”

 

Đó là lần đầu tiên ta dám chống đối lại bà ta, giống như con nghé con, lao thẳng tới húc ngã bà ta xuống đất.

 

Bà ta giận dữ, lập tức sai người nhốt ta trong tiểu viện, không cho bất kỳ ai mang cơm nước vào.

 

Khi ấy, trong viện nở lác đác mấy đóa tử hoa địa đinh, mọc thêm ít rau tề xanh non.

 

Ta bị bỏ đói suốt ba ngày.

 

Dùng tay bới đất, ăn từng nhánh hoa dại, cỏ dại.

 

Ngay cả rễ cây cũng đào lên, vét sạch không còn sót.

 

Chính là khi đó.

 

Ta đã đào ra một cánh tay phủ đầy tuyết trắng, cổ tay còn đeo một chiếc vòng bạc.

 

Ấy chính là mẫu thân ta.

 

mẫu thân ta vốn là ái nữ của một tú tài chốn thôn quê, năm xưa chỉ vì một niệm thiện tâm mà cứu sống Hầu gia, vốn chẳng cầu báo đáp.

 

Hầu gia thấy nàng ôn nhu hiền hòa, liền dối trá lừa nàng, tự xưng mình là một thương nhân đi khắp Nam Bắc, trong nhà không có hôn ước.

 

Ngoại tổ phụ ta thấy hắn diện mạo đường hoàng, khí độ hiên ngang, liền đem mẫu thân gả cho hắn.

 

Sau khi thành thân mấy năm, Hầu gia mỗi năm chỉ ghé qua vài lần.

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Ngoại tổ phụ cùng mẫu thân vẫn chẳng hề nghi ngờ, chỉ một lòng một dạ nuôi dưỡng ta khôn lớn, còn dạy ta phải biết cảm thông, rằng phụ thân đi Nam vượt Bắc, bôn ba vất vả chẳng dễ dàng.

 

Mãi đến một ngày.

 

Hầu phu nhân đích thân mang theo đám gia đinh to khỏe cùng lũ bà tử, ngang nhiên đến cửa, mở miệng gọi:

 

“Trung Tín Hầu phủ đón Liễu di nương cùng Nhị tiểu thư trở về kinh, cùng quay về Hầu phủ nhận tổ quy tông.”

 

Mẫu thân ta lúc ấy mới hay mình bị lừa.

 

Nhưng đã quá muộn.

 

Bà tử xông lên, thô bạo trói chặt mẫu thân ta, còn ta thì bị nhét vào xe như một chú gà con.

 

Ngay khoảnh khắc rèm xe lụa xanh được kéo xuống, ta trơ mắt thấy ngoại tổ phụ tuổi già bị đánh ngã xuống đất, một đôi ủng đen giẫm thẳng lên bàn tay phải đang cầm bút của người.

 

Tiếng răng rắc chói tai — như cán bút bị bẻ gãy.

 

“Phụ thân ơi!”

 

Mẫu thân khóc đến xé ruột xé gan.

 

Một chuyến đi xa ngàn dặm, một lần chia ly là mấy năm, từ ấy đến hết đời cũng chẳng thể gặp lại ngoại tổ phụ nữa.

 

Hầu gia đem mẫu thân ta giam lỏng trong tiểu viện này, Hầu phu nhân thì cắt đứt hết thảy liên hệ giữa mẫu thân và thế giới bên ngoài.

 

“Chuyên tâm mà hầu hạ Hầu gia đi, giữ c.h.ặ.t c.h.â.n hắn ở lại trong phủ, đừng để hắn còn ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.”

 

Hầu phu nhân vốn chẳng được sủng ái, bà ta tưởng rằng dùng mẫu thân ta là có thể giữ được chân trượng phu, lại còn mượn đó mà tô vẽ cho mình tiếng hiền lương rộng lượng.

 

Hầu gia tuy thích mẫu thân, nhưng cái lệ mỗi năm nạp thêm người mới vẫn chẳng hề thay đổi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mẫu thân ta vì thế mà ngày ngày u uất, chẳng còn vui vẻ.

 

Đến năm ta mười tuổi, dung mạo đã dần dần xinh đẹp, vóc người lại cao gầy hơn cả đích tỷ.

 

Hầu phu nhân khi ấy buông lời đầy ẩn ý:

 

“Cháu trai nhà mẹ đẻ ta đang muốn tìm một tiểu thiếp có dung mạo xinh đẹp. Hầu gia cũng thấy nó là một nhân tài đấy.”

 

Lời tuy không nói rõ, nhưng ẩn chứa thâm ý, mẫu thân ta đã mẫn cảm mà nhận ra hiểm họa đang kề cận bên người ta.

 

Bà muốn đưa ta bỏ trốn.

 

Đưa ta trở về nhà.

 

Đêm trước khi mất tích, mẫu thân cùng Hầu gia cãi nhau kịch liệt.

 

Ngoài trời mưa xuân rả rích, ta chỉ nghe thấy trong phòng phía Đông vang lên tiếng nặng nề của đồ gỗ ngã xuống đất.

 

Sáng hôm sau, Hầu gia nói mẫu thân ta định cùng kẻ khác bỏ trốn, đã bị hắn g.i.ế.c chết, t.h.i t.h.ể rơi xuống vách núi.

 

Thế nhưng, chính ta lại từ trong vườn hoa ở tiểu viện đào ra t.h.i t.h.ể của mẫu thân.

 

Mẫu thân bị bóp chết, trên cổ hằn rõ vết bầm tím.

 

Trong đó còn có hoa văn như ý tường vân — chính là vết hằn từ chiếc nhẫn trên ngón tay Hầu gia.

 

Hắn phế thê làm thiếp.

 

Hắn lừa gạt mẫu thân ta cả một đời, cứng rắn giam giữ nàng trong Hầu phủ.

 

Mẫu thân ta muốn đi, hắn không cho đi.

 

Thế là, hắn ra tay g.i.ế.c bà, rồi còn bôi nhọ thanh danh, đổ hết bùn nhơ lên người bà.

 

Gia đình tan nát.

 

Ta trở thành cô nhi.

 

Những ngày tháng đoàn viên hạnh phúc, thoáng chốc hóa thành mộng ảo.

 

Ta quỳ khóc trong sân thật lâu.

 

Mưa xuân rơi lộp độp xuống người.

 

Thân tâm đều tan nát.

 

Từ đó, năm nào trong Phương Viên, tử hoa địa đinh cũng nở rộ đặc biệt.

 

Ta biết, những loài hoa dại cứng cỏi kia đã cắm rễ sâu vào lồng n.g.ự.c của mẫu thân ta, nhờ m.á.u thịt bà nuôi dưỡng mà tươi đẹp, cường tráng.

 

Giống hệt như ta, từng ngày từng ngày trưởng thành.

 

Nhu Quý phi hỏi ta, ta cầu điều gì.

 

“Điều ta cầu, chẳng qua là Hầu phủ sụp đổ, tên gia chủ kia phải bỏ mạng. Để báo thù cho mẫu thân ta. Để họ bồi táng cùng với ngoại tổ phụ.”

 

Nàng thoáng kinh ngạc:

 

“Ngươi có biết, nữ tử chốn hậu cung nếu không có gia tộc làm chỗ dựa, thì sẽ thân như bèo dạt mây trôi, giống như ta, không nơi nương tựa hay không?”

 

Ta chỉ vì báo thù.

 

Ngay cả thân mạng này cũng chẳng tiếc.

 

Huống hồ, có gì đáng sợ khi một Hầu phủ chưa từng thật sự hướng về ta?

 

Dưỡng bệnh ba bốn tháng, phong tư của Nhu Quý phi vẫn chẳng kém thuở ban đầu.

 

Ngày thứ ba sau khi ta được phong làm Chiêu Quý tần.

 

Nàng chỉ khoác một thân đơn y, ngồi dưới giàn tử đằng, thổi khúc sáo trúc.