Hoàng đế bừng bừng nổi giận.
Hắn cần một đóa hoa giải ngữ — một nữ tử biết lắng nghe, biết thấu hiểu lòng người.
Mà ta…giống như đóa tử hoa địa đinh nở rộ khắp vườn xuân, lặng lẽ mà sáng bừng trong lòng hắn.
Lại một mùa xuân nữa.
Ngoài cửa, xuân ý miên man.
Trong phòng, sắc xuân dìu dặt.
Ta được tấn phong làm Quý tần, ban thụy hiệu “Chiêu” — nghĩa là rực rỡ xán lạn.
Đồng Ngọc Dao và đích tỷ vẫn tranh đấu không thôi.
Trong mắt các nàng, ta vẫn chẳng đáng để đặt vào lòng.
Bởi vì — Nhu Quý phi đã trở lại.
Tình yêu của Hoàng đế, nếu có mười phần, thì tám phần đều dồn cả nơi Nguyệt Hoa cung của Nhu Quý phi.
Chỉ còn lại hai phần, để cho ba ngàn giai lệ trong hậu cung tranh nhau nhặt lấy.
Khép cửa suốt một năm, Nhu Quý phi chịu đủ ánh mắt lạnh lùng của muôn người trong cung.
Ngự thiện phòng không còn cung ứng sơn hào hải vị, mỗi ngày chỉ có canh thừa cơm nguội, nhạt nhẽo như nước rửa bát.
Phủ Nội vụ cũng không còn phát than hồng cho mùa đông, ngay cả loại than thường cũng bị khấu trừ. Đại cung nữ hầu cận nàng bị trúng phong hàn, cuối cùng bị rét mà c.h.ế.t ngay trong cung.
Đồng Ngọc Dao cùng Bạch Linh Tâm thậm chí còn vơ vét sạch đồ trang sức, bồn cảnh trong Nguyệt Hoa cung.
Những hộp son hay phấn kẻ mày, những món đồ trang điểm quý giá, nay điểm tô trên dung nhan kẻ khác.
Nhìn qua, cũng lấp lánh rực rỡ.
Trong chốn cung đình này, giai nhân tuyệt sắc, tài nhân khéo léo vốn nhiều vô số, chẳng phải chỉ riêng nàng mới có thể độc chiếm thánh tâm.
Những thứ nàng từng coi trọng, dưới sự ngầm gợi ý và mặc nhiên chấp thuận của Hoàng đế, lần lượt bị tước đoạt.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Nàng từng một thời chấn động lục cung, rực rỡ như viên minh châu.
Rốt cuộc, chỉ còn lại một thân thể khô héo như củi mục, một dung nhan phai tàn tả tơi.
Nàng đã có ý tìm đến cái chết.
Mà ta — không nỡ.
Mùa đông năm ngoái, ta từng lén cùng Tiểu Uyển mang áo bông và than lửa đến.
Nhu Quý phi lúc ấy đã gầy chỉ còn da bọc xương, nằm trên chiếc giường lạnh mà ho rũ rượi.
“Ta chỉ là kẻ sắp chết, ngươi chẳng thể đồ mưu được gì từ ta. Đừng phí tâm khổ nhọc nữa.”
Ta đun một ấm trà gừng nóng, đặt vào tay nàng.
“Ngươi không muốn báo thù cho đứa con của mình sao?”
Nàng ho càng dữ dội hơn, lồng n.g.ự.c run lên bần bật.
“Hoàng hậu… là Hoàng hậu… hại c.h.ế.t con gái ta…”
Hơi nóng từ ấm trà gừng tỏa ra, cay nồng, xộc thẳng vào ngực, khiến người ta vừa bỏng rát vừa tê dại.
“Ta muốn g.i.ế.c Hoàng hậu…”
Ta khẽ đặt tay lên cổ tay nàng, lắc đầu chậm rãi:
“Không. Là Hoàng thượng.”
Kiếp trước, hồn phách ta từng lang thang ở Bích Hoa hành cung, thấy Hoàng đế đêm khuya một mình ngồi đó, say đến mê mệt, lại buột miệng thốt ra chân tướng việc Nhu Quý phi mất con.
Hoàng hậu vốn là cháu ruột của Vinh Hiến Thái hậu đã khuất — cũng chính là đích mẫu của Hoàng đế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vinh Hiến Thái hậu tính tình chuyên quyền, không chỉ nhiều lần can dự triều chính, còn cấm Hoàng đế phong mẹ ruột của mình làm Thái hậu.
Con trai đã làm Hoàng đế, mà mẫu thân mình vẫn phải quỳ gối làm cung nữ.
Hoàng đế coi trọng hiếu đạo, lại trọng đức hạnh.
Trong lòng hắn, há có thể không hận?
Khi ấy, Hoàng hậu để lấy lòng vị cô mẫu, từng hạ lệnh bắt Thái hậu khi còn là cung nữ phải xuống giặt giũ ở phòng giặt.
Nàng cố tình bắt bà giặt thường phục của mình, lại bịa ra cớ — trên áo có thêu hoa mẫu đơn, bị “đôi tay thô ráp của tiện nhân” làm xước chỉ.
Bà bị đánh hai mươi côn.
Từ đó, thân thể lưu lại căn bệnh nặng.
Hoàng đế đối với Hoàng hậu, từ chán ghét dần biến thành thù hận, thậm chí muốn tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t nàng.
Thế nhưng, trước khi qua đời, Vinh Hiến Thái hậu đã lấy việc cả gia tộc dốc lòng phò tá làm điều kiện, đổi lấy lời hứa Hoàng đế không được phế hậu.
Hoàng hậu không có đại tội.
Hoàng đế cũng buộc phải vào mồng một và ngày rằm mỗi tháng cùng nàng hành lễ Chu Công.
Hoàng đế tự nhiên chẳng hề tình nguyện.
Bởi vậy, hắn cố ý bày ra cục diện này, khiến thai nhi trong bụng Nhu Quý phi mất đi, rồi khiến toàn bộ hậu cung và triều đình đều tin rằng đó là thủ đoạn tàn độc của Hoàng hậu.
“Hoàng hậu lòng dạ ác độc, lại không con nối dõi, không thể phò tá xã tắc, thật chẳng xứng làm quốc mẫu. Xin bệ hạ phế hậu!”
Trên triều, các ngự sử bắt đầu dâng sớ khẩn tấu.
Hoàng đế bày ra dáng vẻ của một người con trung hậu hiếu thuận, u sầu nói:
“Hoàng hậu tuy có lỗi, nhưng nàng là cháu ruột của Vinh Hiến Thái hậu. Thái hậu mới mất chưa đầy một năm, trẫm cảm niệm ân đức của bà, chẳng nỡ phế bỏ cháu gái của bà. Hãy giam Hoàng hậu vào Khôn Ninh cung, suốt đời không được bước ra ngoài.”
Triều đình trên dưới đều nói:
“Hoàng thượng nhân hậu.”
Ngay cả nhà ngoại của Hoàng hậu cũng cho rằng Hoàng đế khoan dung sáng suốt, đến mức còn thấy nàng được sủng ái, từ đó càng thêm tận trung dốc sức.
Một ván cờ này, Hoàng đế thắng lợi thỏa mãn, thần phục bốn phương.
Chỉ có Nhu Quý phi.
Nàng mất con.
Mất sủng ái.
Thua trắng cả bàn.
Nghe đến đó, nàng sững sờ, gương mặt dần dần trắng bệch, phun ra một ngụm m.á.u tươi.
Ngoài cửa, gió gào tuyết dày, đánh lên giấy Cao Ly lạch bạch vang dội, tựa như muốn thổi tan đi mỹ nhân bệnh tật trong phòng.
Hồi lâu.
Nhu Quý phi lại gắng gượng chống tay, chậm rãi ngồi dậy, từng cử chỉ động tác đều khôi phục lại phong tư của một Quý phi từng chấn động lục cung.
Giọng lạnh lùng vang lên:
“Chiêu Quý tần, ngươi… cầu điều gì?”
Ta… cầu điều gì ư?
Trong viện của Liễu di nương ở phủ Trung Tín hầu, mỗi độ xuân về, tử hoa địa đinh đều nở rộ sum sê.
Là bắt đầu từ năm ta mười tuổi.
Mùa xuân năm ấy, mẫu thân ta bỗng dưng biến mất.