Câu Chuyện Thâm Cung

Chương 9



Phản kích của đích tỷ đến rất nhanh.

 

Nàng mang thai.

 

Hoàng đế đăng cơ nhiều năm, trong cung chỉ có hai vị công chúa, vẫn chưa có hoàng tử để kế thừa quốc bản.

 

Đích tỷ lập tức được giải trừ lệnh cấm, khôi phục lại ngôi vị Huệ Chiêu dung.

 

Thái hậu và Hoàng thượng đều vô cùng coi trọng.

 

Vị thế phong quang của nàng đã đủ để sánh ngang với Nhu Quý phi.

 

Đêm khuya, ta đến yết kiến Nhu Quý phi.

 

Đại cung nữ của nàng – Thúy Vũ, lạnh giọng nói:

 

“Nương nương đã nghỉ, không gặp người ngoài. Cái thai của Huệ Chiêu dung, nương nương cũng vô cùng coi trọng.”

 

Ta lập tức hiểu được ẩn ý của Nhu Quý phi.

 

Nàng sau lần sảy thai đã tổn thương thân thể, không thể hoài thai được nữa.

 

Bởi thế, nàng không có ý loại bỏ cái thai này của đích tỷ, thậm chí còn chuẩn bị che chở cho đích tỷ, để ngày sau có thể bỏ mẹ giữ con.

 

Toan tính ấy vốn rất tốt.

 

Nhưng đích tỷ đâu phải hạng nữ tử tầm thường.

 

Từ nhỏ nàng đã được ma ma trong cung dạy dỗ, từ nhỏ đã quen bày mưu hại ta để dựng nên danh tiếng hiền lương cho chính mình.

 

Cái tâm trí ấy, tuyệt chẳng thể khinh thường.

 

Nếu không có ánh sáng “bạch nguyệt quang” che chở, Nhu Quý phi căn bản chẳng phải đối thủ của nàng.

 

Huống hồ, vị Hoàng đế của chúng ta vốn vừa si tình, vừa vô tình.

 

Một năm trôi qua, trong những ngày đêm bầu bạn, hắn đối với đích tỷ Bạch Linh Tâm quả thật đã sinh lòng cảm mến.

 

Hắn nhớ rõ đích tỷ thích ăn đồ ngọt, đến cả khi cùng ta dùng bữa tối, vẫn không quên ban cho nàng một chén canh khoai mài hoa quế, lại cho Đồng Ngọc Dao một đĩa cá nhỏ chiên vàng.

 

Ấy là thói quen.

 

Ấy là một thứ tình cảm rất khó để tự mình nhận ra, cũng khó khiến người khác nhìn thấu.

 

Nhưng nó… đích thực tồn tại.

 

Đích tỷ hết lần này tới lần khác chèn ép Nhu Quý phi cùng ta, hành vi đã trái ngược lễ nghi phẩm hạnh — vốn là điều Hoàng đế căm ghét nhất — vậy mà cũng chỉ bị giáng một bậc.

 

Trong lòng ta dấy lên cảnh giác.

 

Nhu Quý phi, không phải đồng minh đáng tin cậy.

 

Ngày kết minh cùng nàng, nàng hứa sẽ thay ta trừ khử đích tỷ và Hầu phủ, còn ta hứa sẽ thay nàng loại bỏ Hoàng đế.

 

Chuỗi tràng hạt san hô đỏ trên tay nàng là vật ta tặng.

 

Ta từng dặn, nàng phải ngày ngày mang theo bên mình.

 

Hạt châu ấy kỵ với túi hương đeo bên hông Hoàng đế.

 

Lâu ngày, khí độc tích tụ, thân thể Hoàng đế tất sẽ dần suy yếu mà chết.

 

Nàng đã từng tra xét qua, rồi tin là thật.

 

Thế nhưng, túi hương treo bên hông Hoàng đế vốn do ta ngày ngày thay mới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Sau khi nàng phục vị, lại không giữ đúng lời hứa.

 

Vậy thì, ta tự nhiên sẽ không còn đổi những túi hương có dược tính xung khắc nữa, để khỏi lưu lại sơ hở.

 

Chuỗi tràng hạt san hô đỏ kia, từ nay ngoài việc làm trang sức, sẽ chẳng còn công dụng nào khác.

 

Chỉ là…nếu ta mang bên mình túi hương tẩm phấn trùng xanh, lại vẫn ngày ngày đến thỉnh an Nhu Quý phi, thì chuỗi san hô đỏ trên tay nàng sẽ tự biến thành độc dược.

 

Nhu Quý phi, e rằng bản thân nàng cũng khó vẹn toàn.

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Thật ra, đêm nay ta đến đây, vốn chỉ muốn nhắc nhở nàng — trong món ăn Thái hậu ban cho có lẫn xạ hương, nàng không nên dùng nhiều, bằng không sẽ bị băng huyết.

 

Chứ không phải vì chuyện của đích tỷ.

 

Nàng mang dạ tiểu nhân, lại vô tình giúp ta bớt đi phiền toái về sau.

 

Ta cũng không quá thất vọng.

 

Lòng người dễ đổi thay, tranh đấu lẫn nhau vốn là chuyện thường tình.

 

Một đồng minh khác — Hân Quý tần – Đồng Ngọc Dao, kẻ đã thất sủng, chẳng bao lâu liền tìm đến cửa.

 

Nếu nói trong cung này ai hận đích tỷ nhất, ắt hẳn chẳng thiếu Đồng Ngọc Dao.

 

Nàng bị đích tỷ che lấp hết thảy danh tiếng, lại còn bị hại đến mức mất đi một đứa con, từ đó hoàn toàn thất sủng.

 

“Nữ nhân như tỷ tỷ ngươi, tuyệt chẳng phải hạng tốt lành. Ta đã sai người điều tra qua ngươi, hẳn là ngươi cũng hận nàng như ta. Hãy liên thủ trừ khử nàng, sủng ái khi ấy sẽ chia đều. Ý ngươi thế nào?”

 

Ta đưa tay, khẽ nắm lấy bàn tay gầy guộc chỉ còn da bọc xương của nàng.

 

“Thành giao.”

 

Trong mắt nàng, chẳng còn bóng dáng ngây thơ như thuở còn là nữ nhi chốn khuê phòng, chỉ còn lại ngọn lửa căm hờn muốn thiêu c.h.ế.t người.

 

Nhu Quý phi chưa từng cùng ta xé toang mặt nạ.

 

Còn ta, vẫn như thường ngày, giữ mối quan hệ vừa vặn, lễ độ cùng nàng.

 

Mỗi lần thỉnh an vấn an, gặp phi tần thất lễ, ta thường đứng ra thay nàng đáp trả:

 

“Thánh chỉ của Quý phi nương nương, trong hậu cung này, nào có ai dám không tuân.”

 

Nàng ngồi ở thượng vị, trang điểm tinh xảo, nơi đầu mày cuối mắt lộ rõ khí thế lạnh lùng, xa cách ngàn trượng; hoàn toàn chẳng còn chút bóng dáng tiều tụy, bệnh hoạn thuở bị giam trong lãnh cung.

 

Nhưng khi ánh mắt rơi xuống người ta, đã lộ rõ mũi nhọn sắc bén.

 

“Chiêu nghi quả thật thông tuệ. Tháng sau chính là sinh thần của Huệ Chiêu dung, các ngươi vốn là tỷ muội, chi bằng để ngươi chủ trì thọ yến, chẳng phải vừa khéo sao?”

 

Một nước cờ tính toán khéo léo.

 

Nàng thừa biết ta hận đích tỷ, dễ ra tay trong tiệc sinh thần.

 

Ấy vậy mà cố ý để ta đứng ra chủ trì.

 

Yến tiệc xảy ra chút sơ suất nào, cuối cùng cũng đều phải do ta gánh chịu.

 

Như thế, chẳng những ta không thể động thủ hại đích tỷ, mà trái lại, còn phải khổ tâm bảo vệ nàng ta chu toàn.

 

Ta liên tiếp cười lạnh trong lòng.

 

Nhu Quý phi… quả thực h.i.ế.p người quá đáng rồi.

 

Ra khỏi lãnh cung rồi trở mặt vong ân bội nghĩa thì thôi, không theo kế hoạch cùng ta tiến bước cũng thôi đi, nay lại còn muốn ép buộc ta phải bảo vệ kẻ thù của chính mình.

 

Đó là đạo lý gì?