Ta liếc nhìn Tiểu Uyển.
Nàng cúi đầu đứng nơi góc điện, sát bên chiếc trường bào được treo lên của Nhu Quý phi, nàng lặng lẽ gảy nhẹ túi hương tẩm phấn trùng xanh nơi thắt lưng.
Trong đại điện, ánh dương chiếu rạng, dát lên từng viên gạch vàng sáng lấp lánh.
Giữa không trung, bụi lơ lửng tựa phù du bay chậm, từng hạt phấn xanh mịn như khói, chỉ khẽ khàng một cái đã không gió mà tự tản mát, vô hình vô ảnh.
Trường bào vốn màu thiên thanh, giờ xanh lẫn xanh, như cỏ cây rậm rạp.
Nhu Quý phi bỗng nhiên hắt hơi một cái.
Ta chậm rãi ngẩng đầu, nơi khóe môi nở ra nụ cười ôn hòa nhất, vô hại nhất.
“Thần thiếp… tuân lệnh Quý phi nương nương.”
Thái hậu và Hoàng thượng đều vô cùng coi trọng cái thai của đích tỷ, phái cung nữ, ma ma, bà đỡ cùng thái giám túc trực hầu hạ.
Đồng Ngọc Dao hoàn toàn không chen tay vào được.
Nàng có phần sốt ruột:
“Con của ta mới ba tháng đã không giữ nổi, con của Bạch Linh Tâm cũng đừng hòng sống lâu hơn. Bạch Linh Tê, sao ngươi chẳng mảy may lo lắng, còn có tâm tình ngồi đây thêu hoa? Nhu Quý phi là đồ ngu xuẩn, ngươi lui tới quá gần với ả, chẳng lẽ cũng bị lây nhiễm thành kẻ ngốc rồi?”
Nàng đấy…từ nhỏ vốn được nuông chiều, chưa từng có thứ gì là không chiếm được.
Bởi thế, đến cả khoảnh khắc chờ đợi cũng chẳng chịu nổi.
Phải biết, có những sơ hở chỉ có thể lộ ra vào thời khắc thích hợp; một khi nắm chắc, tất là trí mạng.
“Ngọc Dao, thử nếm trà mới ta vừa nấu xem sao.”
Nàng bực dọc uống cạn một hơi, lại hừ giọng:
“Ngươi đúng là quá thật thà. Thôi thì, ta còn có mẫu thân che chở, còn ngươi chẳng có lấy một chỗ dựa dẫm vào, chẳng tránh được ta phải nghĩ thay cho ngươi nhiều hơn.”
Yến tiệc sinh thần của đích tỷ chỉ còn mười ngày, ta càng thêm dụng tâm, việc gì cũng đích thân xem xét, đêm xuống vẫn phải kiểm tra kỹ lưỡng những vật dụng do phủ Nội vụ chuẩn bị.
“Thứ hương liệu này quá nồng, chẳng hợp với thai phụ, dẹp đi. Phiến đá xanh kia nên trải thêm thảm nhung, kẻo trượt ngã.”
Tiểu Uyển ôm vào một tấm lụa.
“Nương nương, cung nữ bên cạnh Huệ Chiêu dung đến xin vải may y phục mới.
Bọn họ nói đã một năm chưa từng may đồ mới, áo cũ đã phai màu, nếu mặc vào yến tiệc sinh thần sẽ khiến Huệ Chiêu dung mất mặt. Tấm lụa này là Nhu Quý phi vừa ban tặng hôm qua, chưa nhập kho, chi bằng đưa cho họ?”
Tiểu Uyển quả nhiên thông tuệ.
Lụa này tuy đẹp, nhưng mang theo một mùi hương nhàn nhạt, như đã tẩm qua thuốc nước.
Ta khẽ đặt tay lên bụng mình.
Thế thì, đành mượn hoa dâng Phật vậy.
“Ngươi tự làm chủ đi.”
Nói đến đây, Tiểu Uyển cũng hận đích tỷ đến tận xương tủy.
Sau khi chịu hai mươi trượng, nàng để lại tật đau chân mỗi khi đông đến.
Năm ngoái, đích tỷ muốn sỉ nhục ta, liền điều nàng đến phòng giặt, ngày đêm phải gánh núi y phục mà giặt, lại còn chịu đủ trò khó dễ từ đám cung nữ của nàng.
Tiểu Uyển nay hết lòng vì ta, cũng là lẽ thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chỉ vỏn vẹn mười ngày, đích tỷ cũng chẳng hề rảnh rang.
Lão ma ma của nàng từ Ngự thiện phòng mang phần cơm của ta đi, rồi lại “vô tình” làm rơi xuống nước.
“Ôi chao, nô tỳ vốn có lòng tốt, định thay nương nương chúng ta đến trước Chiêu nghi nương nương nhận tội, chẳng ngờ tay chân vụng về làm hỏng việc. Chiêu nghi nương nương vốn nhân hậu, thương xót hạ nhân, hẳn sẽ không trách phạt.”
“Nương nương chúng ta thân thể yếu nhược, há lại vì chuyện nhỏ nhặt này mà bận tâm.”
Ta chẳng bận tâm.
Đêm Hoàng đế đến lâm hạnh, ta cũng chẳng hề tố cáo, chỉ yên lặng nép trong lòng hắn, nhu nhược mà ủy khuất.
“Hoàng thượng, đêm nay sấm sét, người hãy đi thăm tỷ tỷ đi. Tỷ ấy vốn nhát gan. Thiếp… không sợ đâu…”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Chớp giật ngang trời, một tiếng sấm nổ vang rền, ta khẽ run lên, ôm chặt lấy thắt lưng Hoàng đế, miệng vẫn thấp giọng lẩm nhẩm:
“Tỷ tỷ cũng sợ… Bệ hạ không cần lo cho thiếp…”
Hắn áp cằm lên vai ta, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi:
“Linh Tê, trẫm không đi. Tỷ tỷ nàng còn có phủ Trung Tín Hầu, lại có đứa con trong bụng. Còn nàng… chẳng có gì cả, chỉ có trẫm. Trẫm sẽ không bỏ rơi nàng.”
Trong mắt hắn, ta chẳng khác nào một đóa bạch hoa run rẩy, yếu ớt.
Không thân thích, không chỗ dựa, chỉ biết một lòng một dạ yêu hắn, kính hắn.
Giống hệt như Nhu Quý phi thuở còn vô ưu vô lo, chưa vướng bụi trần.
Mưa đêm nặng hạt, ào ào trút xuống.
Lão ma ma bên cạnh đích tỷ vẫn đến gõ cửa tẩm cung ta:
“Hoàng thượng, Huệ Chiêu dung sợ hãi không sao ngủ được. Chỉ có long khí của ngài mới có thể bảo hộ nàng cùng đứa trẻ trong bụng.”
Ta nửa như níu giữ, nửa như thoái thác.
Cuối cùng, vẫn đưa Hoàng đế sang chỗ đích tỷ.
Suỵt…
Bởi ta cũng đang mang thai.
Đã chẳng thể thị tẩm.
Vậy thì, sao không thuận nước đẩy thuyền, đổi lấy thêm một lần khiến Hoàng đế áy náy với ta?
…
Yến tiệc sinh thần đã đến.
Đích tỷ ngồi uy nghi giữa vị trí trung tâm, xiêm y rực rỡ, lông vũ vây quanh, khuôn mặt tròn đầy như trăng rằm, từ tốn phe phẩy chiếc quạt tròn.
“Bản cung vốn không muốn phô trương, chỉ là Hoàng thượng sủng ái, ta chẳng dám từ chối. Các muội muội cũng phải cung kính giữ mình, sớm ngày chia sẻ nỗi nhọc cùng Hoàng thượng.”
Dáng vẻ kia, quả thực như đã coi mình là chủ của hậu cung.
Sắc mặt Nhu Quý phi khó coi tới cực điểm, nàng lỡ tay hất đổ mâm quả, những trái đỏ lăn lông lốc đầy đất.
Đích tỷ nhàn nhạt nói:
“Linh Tê, muội hãy nhặt lên đi, rồi thay bản cung tạ tội cùng Quý phi. Bản cung có thai, chẳng tiện hành lễ.”
Đám cung nữ bên cạnh nàng, đều khoác trên người áo bì giáp thêu hoa lan trên gấm Tứ Xuyên, chẳng hề nhúc nhích, chỉ khẽ khàng đá mấy quả đỏ lăn tròn về phía ta.