Nhà tôi phá sản, ba tôi bị tống vào tù.
Trước đây, tôi luôn coi thường những học sinh nghèo, nhưng cậu ấy lại là người đã cưu mang tôi.
Nhà cậu ấy mỗi ngày chỉ có bánh bao trắng cho ba bữa, mỗi tối đi ngủ đều bị bọ chét cắn đến sưng đỏ toàn thân.
Vào ngày sinh nhật của, tôi vì không có bánh sinh nhật mà khóc nức nở.
Cậu ấy im lặng giết con gà mái duy nhất trong nhà có thể đẻ trứng, nấu cho tôi một bữa cơm có thịt.
Tôi khóc, nước mắt và nước miếng chảy cùng một lúc.
Khi tốt nghiệp trung học, tôi tỏ tình với cậu ấy, nhưng cậu ấy từ chối thẳng thừng và thi đỗ vào một trường đại học phía Bắc.
Cho đến khi đi làm, tôi mới nhận được cuộc gọi đầu tiên của cậu ấy.
"Giang Ngọc, giờ tôi có thể nuôi em rồi, em có muốn lấy tôi không?"