Cậu Nghĩ Tôi Không Dám Đồng Ý Ư?

Chương 14



Giọng cậu ấy càng lúc càng dịu dàng, khiến tai tôi ngứa ngáy, như có ma lực cuốn lấy tôi, khiến tôi vô thức nghiêng về phía cậu ấy.

Nhưng chỉ hát đến giữa bài, cậu ấy dừng lại.

“Phần còn lại vẫn chưa nghĩ ra.” Cậu ấy ghé sát tai tôi, giọng mệt mỏi nhưng dịu dàng như chảy vào lòng tôi, “Hôm nay có cảm hứng rồi, về nhà nghĩ xong sẽ hát cho cậu nghe.”

Tôi sửng sốt:

“Đây là bài cậu tự viết à?”

“Cả giai điệu cũng tự sáng tác?”

Cậu ấy nhướn mày:

“Đúng thế, tôi viết sau khi cậu gọi điện cho tôi tối qua.”

Tôi cúi đầu nhìn bàn tay với những khớp xương rõ ràng của cậu ấy, rồi nói:

“Cậu hát hay thế này, sao không đi thi thố gì đó nhỉ?”
“Cậu đúng là ‘thể chất idol’ bẩm sinh!”

Tịch Vọng bật cười:

“Cái gì mà ‘thể chất idol,’ sao cậu cứ nói ra mấy từ kỳ lạ vậy?”

“Nhìn vết sẹo này của tôi, còn làm idol gì chứ? Người ta nhìn không nôn đã là may lắm rồi!”

“Vớ vẩn!” Tôi không kìm được buột miệng mắng, “Tại sao cậu lại không thể? Cậu còn là một ca sĩ thực lực nữa cơ! Không phải tôi nói quá đâu, nhưng giờ trong giới giải trí có khối người không bằng cậu đâu!”

Nói đến hứng khởi, tôi cầm lấy tay cậu ấy, nghiêm túc nói:

“Đây là tài năng trời cho của cậu, sao lại tự hạ thấp mình như thế được?”

Cậu ấy vẫn cười, nhưng tay áo bất ngờ tuột xuống, để lộ một vết thương mới mờ mờ trên cổ tay.

Tôi nhìn chằm chằm vào vết thương mới trên tay cậu ấy, sững người.

Tịch Vọng rút tay về, kéo mạnh tay áo xuống che đi.

“Cậu tự làm đau mình?” Tôi nghiêm túc nhìn cậu ấy, hỏi thẳng: “Có phải là tối qua không?”

Cậu ấy cười nhạt, lắc đầu:

“Không phải, chỉ là mấy hôm trước vô tình bị xước thôi.”

Lời này có thể gạt người khác, nhưng gạt tôi thì không được.

Kiếp trước, tôi cũng từng suýt làm chuyện tương tự, từng tìm hiểu rất nhiều thông tin trên các diễn đàn và ứng dụng.

Tôi là trẻ mồ côi, ba mẹ qua đời, bị họ hàng đùn đẩy, chẳng ai muốn nhận tôi. Họ chỉ muốn chia tài sản, chứ không muốn “gánh nặng” là tôi.

Bạn bè thì chế giễu tôi là đứa “xui xẻo đến mức hại chết cả nhà.”

Đã có một thời gian dài tôi nghi ngờ liệu mình có thực sự là đứa mang lại xui xẻo không.

Thậm chí khi cảm xúc không kiểm soát được, tôi từng nghĩ đến chuyện rạch cổ tay để xoa dịu bản thân, không phải muốn chết, chỉ đơn giản cảm thấy như vậy sẽ dễ chịu hơn.

May mắn thay, chị gái bảo trợ tôi đã động viên, giúp tôi dần vượt qua và vào được đại học.

Chỉ tiếc rằng, tôi đã phụ lòng chị ấy. Sau khi tốt nghiệp, còn chưa trả hết khoản vay, tôi đã bị tai nạn xe vì cứu một con mèo.

“Này, Tịch Vọng, cậu không phải muốn chết đấy chứ?” Nghĩ đến những chuyện này, mũi tôi cay xè, giọng khàn đi. “Cậu… cậu có phải rất buồn không?”